VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 330

Nam Mẫn cởi tạp dề trên người ra, gói hai thành phẩm lại giao cho Cố Hoành vẫn luôn đứng trông ngoài cửa: “Xong rồi, bảo bộ phận thiết kế chuẩn bị một chút, chụp ảnh quảng bá sản phẩm đi”.

Cố Hoành nhận lệnh rời đi.

Nam Mẫn đóng cửa làm việc vài ngày, mắt đã đỏ ửng lên, người cũng dính dính khó chịu, chỉ muốn đi tắm một cái, sau đó thoải mái đánh một giấc.

Mặc kệ anh nhỏ vẫn còn làu bàu bên tai mình không ngớt: “Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì thế, rời khỏi giới lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại muốn quay về khắc ngọc?”

“Ai rời khỏi giới, ba năm trước em chỉ nói bừa là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, do giới truyền thống ăn không nói có, lôi em ra để đăng bài câu tương tác đấy chứ”.

Nam Mẫn xoa bóp cần cổ đau nhức, có chút buồn ngủ nói: “Em phải cho bọn họ biết em vẫn còn sống. Tất nhiên, bọn họ cũng không quan trọng, chỉ cần ông nội biết em còn sống là được rồi”.

“Ông nội?”

Bạch Lộc Dư giữ cánh cửa sắp đóng lại của Nam Mẫn, trừng mắt nói: “Em mới nhắc tới ông nội em hả, ông cụ Nam ấy hả?”

“Ừm”.

Nam Mẫn lười biếng tựa người vào cửa, mí mắt không cách nào mở ra được: “Em muốn giải quyết Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, không có sự đồng ý của ông, em không dám tùy tiện đẩy bọn họ vào tù, chờ ông đến rồi tính tiếp vậy”.

“Lâu rồi ông cụ Nam không lộ diện, em có chắc là… Ông ấy còn sống không?”

Nam Mẫn nói: “Ông nội bảo là người tốt không thể sống lâu, kẻ ác vẫn tồn tại ngàn đời, mạng ông cụ cứng rắn lắm, không sống đến một trăm tuổi thì có lỗi với những việc ông làm quá. Em nghĩ chắc là còn sống đấy, chờ một lát thử xem”.

Vừa dứt lời, cô lập tức đóng cửa lại.

Bạch Lộc Dư ngẩn người, cách cánh cửa nói: “Đúng rồi, anh mã hóa hồ sơ lại cho em rồi đấy, em trông chừng cẩn thận nhé, đừng để hai tên khốn Dụ Lâm Hải với Phó Vực kia phá”.

Trong phòng vang lên câu nói đầy khinh thường của Nam Mẫn.

“Hai tên gà mờ đó, cho bọn họ năm trăm năm nữa họ cũng không giải mã được”.

Ngay sau đó là tiếng nước chảy ào ào.

Bạch Lộc Dư sờ mũi, đang suy nghĩ xem có nên báo cái tin cho Dụ Lâm Hải không, dù sao ăn của người thì miệng mềm, mà lấy của người cũng nương tay, thằng nhóc đó đã nhét tiền vào tay anh ta, khiến anh ta làm gì cũng thấy ngại.

Nhưng thái độ của Nam Mẫn lại rất rõ ràng…

“Việc kinh doanh của hai người em không phản đối, nhưng công là công, tư là tư, nếu anh dám tiết lộ hành tung của em cho Dụ Lâm Hải biết thì anh cứ thử xem”.

Nam Mẫn còn chưa kịp trở mặt, sau khi mấy anh biết được tin đó cũng đã mắng anh ta máu chó đầy đầu.

Nam Mẫn ngủ một giấc rất ngon, từ trưa ngủ đến sáng sớm hôm sau.

Tỉnh giấc, tinh thần thoải mái.

Đúng ngay hôm chủ nhật, Nam Lâm đang muốn nằm chết dí ở nhà thì lại bị Nam Mẫn gọi dậy, nhất quyết lôi kéo cô ấy ra ngoài dạo phố.

Bình luận

Truyện đang đọc