VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Cô ta cởi giày cao gót, rón rén đi vào trong, muốn tạo bất ngờ cho chồng sắp cưới.

Cửa phòng ngủ chính không đóng, bên trong rất tối, rèm cửa cũng không mở, Nam Nhã biết Tần Giang Nguyên ngủ muộn dậy cũng muộn, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm nói: “Còn chưa dậy sao, vừa hay, lát nữa mình cũng phải ngủ một giấc thật ngon mới được”.

Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính, khom người đi vào, đi tới giường, nhấc chăn lên định chui vào trong, nhưng lại sờ thấy…
“A…”
Tiếng hét vào buổi sáng sớm lật tung nóc nhà, cũng làm cho Tần Giang Nguyên bật dậy: “Sao vậy sao vậy? Có động đất à?”
Anh ta bỏ chăn ra, đến quần còn không kịp mặc đi chân trần chạy ra ngoài cửa, thấy căn phòng vững chắc không có dấu hiệu của động đất mới quay lại trong phòng ngủ, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó lại đồng loạt nhìn đến anh ta.

Tần Giang Nguyên nhìn đến Nam Nhã, liền nhăn mày, vừa mặc quần vừa không vui hỏi: “Sao cô lại ở đây? Sao bộ dạng lại thành ra như vậy, tối qua cô đã làm gì?”
Nam Nhã trợn tròn mắt, cô ta còn chưa chất vấn anh ta, vậy mà anh ta còn không biết xấu hổ hỏi cô ta?
“Em còn chưa hỏi anh đấy!”

Nam Nhã cứng rắn chỉ vào người phụ nữ trần truồng trên giường, con ngươi như sắp rớt ra ngoài: “Cô ta là ai? Sao lại ở trên giường của anh?”
Nam Nhã vừa hét lên những lời này, người phụ nữ co ro trong chăn liền ôm chăn bò về phía Tần Giang Nguyên, nũng nịu gọi: “Anh Nguyên~”
Giọng nói này khiến lửa giận tích tụ cả buổi sáng nay của Nam Nhã hoàn toàn bùng nổ, cô ta không nén được cơn giận vung tay tát vào mặt người phụ nữ: “Anh Nguyên cũng đến lượt cô gọi? Cô là cái thá gì!”
Tối qua cô ta vừa bị Nam Mẫn tát, sức mạnh tát “hồ ly tinh” này cũng học được từ Nam Mẫn, tát cho người phụ nữ kia ngã chúi đầu xuống giường, cô ả kia cũng không quan tâm đến cơn đau nhức, vừa lăn vừa bò nhào vào trong ngực Tần Giang Nguyên: “Anh Nguyên, cứu em!”
Người phụ nữ này còn chưa đầy hai mươi tuổi, da dẻ non mềm, bị Nam Nhã tát một cái, nửa khuôn mặt in hằn dấu tay, nhìn vào mà giật mình.

Tần Giang Nguyên cùng cô ả thoải mái một đêm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ sưng tấy cùng quầng mắt đỏ của niềm vui mới, chỉ cảm thấy cái tát này của Nam Nhã là tát vào mặt anh ta, lập tức nổi giận.

Anh ta bảo vệ người phụ nữ phía sau lưng mình, xông đến trước mặt Nam Nhã, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Cô làm loạn xong chưa hả? Cô thì tính là cái thá gì?”
Nam Nhã không dám tin nhìn Tần Giang Nguyên: “Em là vợ sắp cưới của anh đó”.

“Còn chưa kết hôn đâu, giấy đăng ký kết hôn còn chưa có đã nóng lòng ra vẻ chính thất rồi?”
Tần Giang Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, nhặt áo sơ mi trên đất khoác lên người phụ nữ, ôm lấy cô ả rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ả, sau đó nhìn Nam Nhã thách thức: “Chưa nói đến việc vị trí bà Tần chưa chắc đã là của cô, cho dù kết hôn rồi, ông đây muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó, cô quản không nổi”.

Nam Nhã chỉ cảm thấy một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng, lúc này người phụ nữ kia vẫn ở trong vòng tay Tần Giang Nguyên vuốt ve lồng ngực anh ta: “Anh Nguyên, đừng tức giận, dù sao lúc nào em cũng là của anh, anh nói gì thì là cái đó”.

So với Nam Nhã vô cùng nhếch nhác lại hung dữ ác nghiệt, Tần Giang Nguyên nhìn thế nào cũng thấy người phụ nữ trong ngực vừa mắt, nhất thời nổi hứng ngang ngược, anh ta khom lưng ôm lấy người phụ nữ, khiến cô ả kêu lên một tiếng yêu kiều.

“Tắm chung nào, tối qua còn chưa ăn no em, chúng ta tiếp tục”.

Anh ta ôm người phụ nữ kiểu công chúa đi vào phòng tắm, cô ả càng to gan hơn, vừa nói “đừng đừng”, vừa nhìn Nam Nhã cười đắc ý.


Nam Nhã giận run người, tất cả những uất ức mà cô ta trải qua từ đêm qua đến sáng nay đều không bằng lúc này.

Trái tim cô ta đau nhói, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống tí tách.

Trong phòng tắm dần truyền ra tiếng cười đùa của hai người, hết đợt này đến đợt khác, lọt vào tai Nam Nhã giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến chui vào trong tai, gặm nhấm trái tim cô ta, khiến cô ta đau đớn khôn nguôi.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Cô ta thực sự thích anh ta.

Từ khi còn rất nhỏ cô ta đã biết mình thích anh trai nhà họ Tần, nhưng lúc đó Tần Giang Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tần, cô ta chỉ là con gái của một giám đốc nhỏ của một xí nghiệp quốc doanh.

Năm cô ta mười bốn tuổi, cô ta mới biết yêu, trong một buổi vũ hội, cô ta mặc chiếc váy nhỏ tinh xảo mà Nam Mẫn đưa cho cô ta, lấy hết can đảm đến trước mặt Tần Giang Nguyên, mời anh ta khiêu vũ, năm đó anh ta mười tám tuổi, vừa mới thành niên, mặc một bộ vest sang trọng, lắc ly rượu vang trên tay, chững chạc lịch lãm không tả xiết.

Anh ta từ trên cao nhìn cô ta: “Váy trên người cô là của Nam Mẫn nhỉ.

Cô là Lọ Lem, vậy đừng mặc quần áo của Công chúa, cô không xứng”.


Lúc đó cô ta chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng, sự tự ti khiến cô ta không thể ngẩng đầu, giống như bị lột sạch ở chốn đông người.

Nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, giả vờ dí dỏm, hỏi anh ta: “Hoàng tử không phải không thích Công chúa, mà thích cô bé Lọ Lem sao?”
Anh ta giống như vừa nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước, cười không thôi, vỗ nhẹ lên đầu cô ta: “Cô đúng là trẻ con, chỉ có trẻ con mới tin vào chuyện cổ tích.

Trong thế giới người lớn của chúng tôi, gả cho Hoàng tử chỉ có thể là Công chúa”.

Anh ta nói những điều này với cô ta xong liền chạy đi tìm Nam Mẫn chơi.




Bình luận

Truyện đang đọc