VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 323

“Vậy mơ ước của cậu rốt cuộc là gì? Là một đầu bếp hay là một vận động viên bóng rổ?”

Nam Mẫn lúc này cảm thấy lúc này mình cực giống người thầy mơ ước, cũng không biết mình đang chơi trò nhàn rỗi gì.

Tư Triết nhìn cô, đôi mắt nai lóe sáng, không chút do dự nói rất hùng hồn: “Ước mơ của em là trở thành một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn!”

Trẻ con mới lựa chọn, cậu ta thì muốn cả hai.

Đột nhiên đáng yêu vậy, Nam Mẫn không nhịn được cười, gật đầu.

Vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp biết nấu ăn… quá ngầu.

Không biết có phải ở bên cạnh người trẻ tuổi cũng sẽ khiến người ta trẻ lại hay không.

Trên đường về Nam Mẫn bất giác mỉm cười, lúc cô bước vào khu vườn Hoa Hồng, cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trời không còn sớm nữa, ngoại trừ người làm trực đêm ra thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, trong nhà cách âm không tốt, Nam Mẫn cố ý ném giày cao gót, đi chân trần lên tầng, vừa đi đến cửa cầu thang, cô nhìn thấy một bóng người nhỏ đang ngồi trước cửa phòng mình.

Hôm nay Nam Nhã đã chuyển đi, người ngồi ở đây cũng chỉ có thể là Nam Lâm.

Nhưng sao đứa nhỏ này lại ngủ ở đây?

“Lâm Lâm”.

Nam Mẫn đi tới, vỗ nhẹ lên cô ấy, Nam Lâm ngẩng đầu lên từ trong cánh tay đan vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú còn lộ ra vẻ mơ hồ: “Chị, chị về rồi?”

Cô ấy chống tay muốn đứng lên, kết quả chân bị tê, suýt chút nữa ngã ngược, được Nam Mẫn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Nam Mẫn khẽ nhíu mày: “Cố ý ở đây chờ chị là có chuyện muốn nói?”

Nam Lâm nhìn chị gái, gật đầu.

“Vào đi”.

Đi vào phòng, Nam Mẫn rót một cốc nước cho Nam Lâm rồi vào phòng thay đồ đổi thành quần áo mặc nhà. Lúc này cô mới khoanh chân ngồi xuống thảm “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”

Nam Lâm ngẩng lên với đôi mắt ướt nhẹp, cô ấy nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng.

“Chị, có chuyện em muốn nói thẳng thắn với chị”.

Vốn dĩ Nam Lâm đang ngồi trên thảm, dường như cảm nhận không đủ thành ý, cô ấy liền đổi ngồi thành quỳ, quỳ xuống trước mặt Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trịnh trọng như vậy, cô biết không phải chuyện nhỏ, cũng không bảo cô ấy đứng dậy.

“Nói đi, chuyện gì?”

Nam Lâm mặt rất nghiêm trọng, cô ấy cắn môi: “Hôm nay lúc chị hai đến có hỏi em một vấn đề”.

“Em cho rằng Nam Mẫn có mấy phần tình cảm chị em với em? Dù thật sự là có, nhưng em không phải không biết chuyện bố em và bố chị đã làm. Em cảm thấy nếu như có một ngày chị cả biết được chân tướng, cô ta sẽ hạ thủ lưu tình với em sao?”

Nam Mẫn khẽ híp mắt, cô đã đoán được ý đồ của Nam Lâm.

“Chị”, Nam Lâm bị Nam Mẫn nhìn đến mức không còn chỗ nào để trốn, nhưng vẫn ép bản thân mình đối mặt với cô: “Có chuyện này em đã nín nhịn ở trong lòng rất lâu, nhưng em vẫn luôn không dám nói cho chị biết”.

Bình luận

Truyện đang đọc