Dụ Lâm Hải gật đầu đồng ý: “Anh nói đi”.
“Thật lòng không dám giấu, giám đốc bộ phận thiết kế Ada của trang sức đá quý Nam Thị là sinh viên học cùng khóa với tôi, được biết sản phẩm mẫu mà họ tung ra lần này đã mời bậc thầy Ngọc Tâm đích thân điêu khắc, đó là một mánh lới kinh doanh cực kỳ tốt.
Nếu “Cả Đời Một Lòng” có thể mời được bậc thầy Ngọc Tâm chạm khắc, thì tôi nghĩ chưa chắc nó đã không có cơ hội hồi sinh, một lần nữa tung ra thị trường”.
Giám đốc bộ phận thiết kế vừa nói xong lập tức dấy lên tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp.
“Giám đốc Từ, tin tức của anh có chính xác không vậy? Bậc thầy Ngọc Tâm đã rời khỏi giới từ lâu lắm rồi mà, sao nói xuất hiện là xuất hiện được ngay vậy?”
Giám đốc Từ nói: “Ba năm trước bậc thầy Ngọc Tâm chỉ nói mình sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, giới truyền thông đặt điều bịa chuyện rằng tuổi tác bà đã cao, hết thời, muốn rửa tay gác kiếm rời khỏi giới, nay người ta trở về, chắc chắn tin tức sẽ càn quét cả giới trang sức đá quý.
Tổng giám đốc Dụ, chúng ta nhất quyết không được bỏ lỡ!”
Dụ Lâm Hải yên lặng một lát, nói: “Bậc thầy Ngọc Tâm cũng khá nổi tiếng trong giới chạm khắc ngọc và trang sức, nếu có thể mời về thì tất nhiên là tốt.
Anh có quen biết gì với bà ấy không?”
Giám đốc Từ lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Tổng giám đốc Dụ thích nói đùa quá, khi danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm trở nên vang dội, tôi vẫn còn cực khổ vẽ bản thiết kế trong trường, tôi chỉ biết được tên của bà ấy trong giới, còn thân phận, lai lịch, tuổi tác, địa chỉ hay hành tung của bà ấy thì tôi hoàn toàn không biết”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh ngước mắt nhìn tất cả mọi người: “Mọi người thì sao, có ai biết gì không?”
Mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, cả giám đốc Từ cũng không biết thì làm sao mà bọn họ biết được, có nghe tiếng nhưng mà chưa thấy người.
“Bậc thầy Ngọc Tâm”, với bọn họ mà nói chẳng khác gì Hằng Nga tiên tử trên Cung Quảng Hằng vậy, khi nào hạ phàm còn phải xem tâm trạng của bà ấy, làm gì đến lượt đám phàm phu tục tử như bọn họ xen vào?
Dụ Lâm Hải nhíu mày, đặt bút máy lên bàn, chính thức ra lệnh.
“Chuyện trang sức đá quý Nam Thị đặt chân đến thành phố Bắc, chúng ta cứ cho bọn họ không gian tự do nhất, nếu cần hỗ trợ thì lập tức giúp đỡ hết lòng”.
“Giám đốc Từ, anh liên lạc với người bạn học đó thử, xem có thể hợp tác với nhau không, tôi cũng sẽ nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc Nam, quan trọng nhất vẫn là mời bậc thầy Ngọc Tâm xuống núi, giúp chúng ta thúc đẩy dự án “Cả Đời Một Lòng”.
“Cứ thế đi, tan họp”.
Ada nhận được cuộc gọi của bạn học cũ, nhanh chóng báo tin Dụ Thị muốn hợp tác cho Nam Mẫn đang theo dõi hiện trường quay chụp quảng cáo của sản phẩm.
Nam Mẫn nghe thế thì khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Muốn mời tôi xuống núi hả? Cô hỏi họ thử xem, mời “bậc thầy Ngọc Tâm” ra tay cần năm trăm triệu, bọn họ trả nổi không? Nếu trả nổi, thì đòi một tỷ cho tôi”.
Ada nhướng mày: “Ý cô là?”
Đôi môi đỏ mọng của Nam Mẫn lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Không có cửa!”
Nam Mẫn đã nói rất rõ ý của mình… Bọn họ trả không nổi tiền mời bà đây về đâu.
Ada âm thầm tiếc nuối vì không thể tiến hành hợp tác của hai bên, lại không thể để lộ thân phận của tổng giám đốc Nam, bèn lấy danh nghĩa bậc thầy Ngọc Tâm ra làm lý do, khéo léo từ chối lời mời hợp tác của Dụ Thị.
Bên này, Nam Mẫn hoàn toàn không quan tâm gì tới tập đoàn Dụ Thị, hết sức tập trung quan sát việc quay phim và chụp hình sản phẩm qua màn hình, cau mày.
Sắc mặt của đạo diễn cũng không thoải mái gì cho cam: “Hai người này bị làm sao thế, tách ra chụp riêng thì rất tốt, mà chụp cùng nhau thì cứ là lạ thế nào ấy”.
Nam Mẫn cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt khẽ nhìn về phía Hạ Thâm và Thư Anh đang đứng trước phông nền.
Hai người này đại diện cho hai sản phẩm hoàn toàn khác nhau.
Trên cổ Hạ Thâm là mặt dây chuyền hình chìa khóa tên “Tâm Môn”, quần áo màu trắng mặc trên người anh ta, rực rỡ và điển trai không nói nên lời, cổ áo mở rộng loáng thoáng lộ ra cơ ngực, khiến các nhà thiết kế nữ bên cạnh liên tục dùng tay quạt quạt, mặt đỏ tai hồng.
Điều khiến con người ta bất ngờ hơn nữa là ảnh đế luôn để mái tóc đen, không bao giờ nhuộm tóc lại có mái tóc màu đỏ cam, kết hợp với Lady of shallot cùng màu giữa mặt dây chuyền anh ta đeo lại càng tạo nên sức công phá cực lớn.
Anh đẹp trai hiền lành nho nhã biến thành soái ca rực rỡ ánh mặt trời, đúng là chói mù mắt người.
Tất nhiên đó là kết quả của việc Nam Mẫn cố gắng xin xỏ, tốn bao nhiêu võ mồm, mất nửa ngày mới thuyết phục được anh ba nhà mình.
Thư Anh bên cạnh Hạ Thâm hoàn toàn không hề yếu thế.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bỏ đi phong cách xinh đẹp phóng khoáng ngày thường, trên người không có một trang sức phụ kiện dư thừa nào, mái tóc dài cũng cắt thành tóc ngắn, cài đóa hoa hồng màu vàng sáng rực rỡ bên tai, một người đẹp rực rỡ bỗng trở nên nhỏ nhắn yêu kiều.
Chiếc nhẫn tên “Mệnh Môn” kia thoải mái nằm trên tay cô ta, chỉ cần nhấc tay lên một cái đã biến thành khí thế của một nữ hoàng.
Lúc nãy khi hai người tự quay tự chụp riêng bộ ảnh của mình đều hoàn thành rất tốt, thể hiện rõ ý nghĩa của sản phẩm được thiết kế, nhưng khi đứng cùng nhau thì chẳng biết chập cái mạch nào, cứ lộ ra vẻ gượng gạo xấu hổ.
Dù hai người đã rất cố gắng hợp tác, nhưng hàng rào chắn giữa họ vẫn không cách nào phá vỡ được.
Đạo diễn với ánh mắt sắc bén nhanh chóng tìm thấy điểm mấu chốt, lặng lẽ nói với Nam Mẫn: “Chắc chắn hai người này đang giận dỗi nhau”.
.