Chương 749
“Các anh muốn đánh nhau à? Đợi đã, tôi tránh ra xa đã”.
Lạc Ưu đứng lên, nhường chỗ, tìm một góc khá an toàn, ngồi xổm dựa tường, bày tư thế xem kịch rất thoải mái, sau đó nói: “Được rồi, đánh đi”.
Phó Vực: “?”
Quyền Dạ Khiên nhướn mày.
Lạc Ưu thấy bọn họ không động đậy, thân thiện hỏi: “Có cần tôi hô cho các anh không?”
Cô hắng giọng, giơ tay: “Chuẩn bị! Bắt đầu!”
Quyền Dạ Khiên: “…”
Giám định hoàn tất, cô vợ này là cô ngốc.
…
Nam Mẫn vừa vào phòng bệnh, phát hiện người nhà họ Dụ đều có mặt.
Cô vừa đi vào thì nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
“Tiểu Mẫn!”
Bà cụ Dụ tươi cười kéo tay của cô đi vào, người nhà họ Dụ lập tức tránh nhường một lối đi, cũng nhường ghế cho cô: “Mau mau mau, ngồi đi”.
Nam Mẫn hơi không đỡ nổi sự nhiệt tình như vậy, cười ngài ngại.
Vừa ngồi xuống, ngước mắt đã đối thẳng với đôi mắt rực lửa của Dụ Lâm Hải.
Đầu của anh vẫn bị quấn băng, để tránh nhiễm lạnh, chỉ là quấn băng như vậy, cũng không che khuôn mặt anh tuấn của anh, năm đó khuôn mặt này đã khiến cô kinh ngạc.
Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đều là động lòng với nhan sắc, câu này không sai chút nào.
Nếu Dụ Lâm Hải trông xấu một chút, có lẽ duyên phận giữa cô và anh sẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘đền ơn’, sẽ không có quá nhiều tình cảm, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra nghiệt duyên sau này.
“Cảm thấy thế nào rồi?”, cô thản nhiên lên tiếng hỏi.
Dụ Lâm Hải động đôi môi khô: “Vẫn ổn, chỉ là đầu hơi khó chịu”.
“Anh vừa làm phẫu thuật, thể trạng vẫn còn yếu, dư âm chấn thương não cũng chưa hoàn toàn qua đi, hơi chóng mặt cũng là bình thường. Chú ý nghỉ ngơi, cố gắng đừng để nhiều người trong phòng bệnh”.
Nam Mẫn vừa nói xong, người nhà họ Dụ đồng loạt gật đầu.
“Biết rồi biết rồi, chúng tôi thăm nó xong sẽ đi ngay, thay phiên nhau đến chăm sóc”.
Nam Mẫn gật đầu, lại dặn dò một số việc cần chú ý.
Mọi người yên lặng lắng nghe, ghi nhớ kỹ, bây giờ lời của Nam Mẫn là vàng là ngọc đối với bọn họ, nghe từng lời dặn dò, trong lòng vừa khâm phục vừa cảm thấy thần kỳ.
“Chị Nam, chị thật quá lợi hại! Sao cái gì chị cũng biết thế!”
Dụ Trạch Vũ nhìn Nam Mẫn với vẻ mặt sùng bái: “Nếu em học y thì tốt rồi, chắc chắn sẽ bái chị làm thầy”.
Chú ba Dụ vỗ nhẹ đầu của con trai mình: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, nói cứ như con học y thì người ta sẽ thu nhận con vậy, với cái đầu gỗ của con, chị Nam Mẫn của con sẽ để ý đến con sao?”
Mọi người đều bật cười, Nam Mẫn nhìn Dụ Trạch Vũ tỏ vẻ mặt không phục, cũng không nhịn được cười.
“Cũng chỉ có những việc này thôi, không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây”.