Chương 858
Nhưng sức mạnh anh ta tỏa ra quá mạnh mẽ, các cô không biết anh ta là ai, cũng không dám lại gần.
“Anh cả!”
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.
Các nữ tiếp viên hàng không nhìn sang Nam Mẫn luôn trầm tĩnh bỗng hóa thành cô gái bình thường, nhào về phía bóng dáng kia.
Sau đó, cô lao vào ngực anh ta, giống như con nít trèo lên người anh ta.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Nam Mẫn chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đủ các loại cảm xúc sợ hãi sống sót sau tai nạn hiện ra, khiến cô không nhịn được vỡ òa.
Khóc ‘òa’ một tiếng.
Lạc Quân Hành: “…”
Màn đêm dần dần buông xuống.
Trên đảo nhỏ vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng khóc vô cùng vang dội của một cô gái.
Lạc Quân Hành cứ như vậy ôm em gái, cũng không dỗ, để mặc cô khóc lớn.
Bàn tay đang cầm xì gà vỗ nhẹ vào lực cô, giống như vỗ một con mèo nhỏ cáu gắt.
Cho đến khi cô khóc đủ rồi thì dừng lại.
Nam Mẫn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, từ trên bả vai Lạc Quân Hành, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, nghẹn ngào trách mắng: “Sao giờ anh mới đến…”
Nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống, khuôn mặt đỏ bừng, bờ vai khẽ run lên vì khóc nức nở.
“Em tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa…”
Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, anh ta khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không phải anh cả đã tới rồi sao”.
Nam Mẫn khịt mũi ‘ừ’ một tiếng.
Rời từ trên người anh cả đi xuống.
Lạc Quân Hành ngậm điếu xì gà trên miệng, cởi chiếc áo vest trên người khoác lên cho Nam Mẫn, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
“Khóc thành như vậy, em là con nít lên ba hả?”
Nam Mẫn đỏ hồng hai mắt, khẽ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh mới lên ba đấy”.
Biết cãi lại rồi, xem ra đã sống trở lại rồi.
Đôi mắt màu xanh của Lạc Quân Hành lấp lánh ý cười, lấy một chiếc khăn tay màu xanh da trời trong túi áo vest ra đưa cho Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhận lấy, lau đi nước mắt và nước mũi, miệng vẫn còn khẽ chu.
Lạc Quân Hành khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đồ mít ướt”.
Anh ta đưa điện thoại vệ tinh cho Nam Mẫn, nói: “Gọi điện thoại báo bình an cho đám khỉ già và đám khỉ con đang nhảy tưng tưng ở nhà đi”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn đáp lời, cầm lấy điện thoại vệ tinh gọi điện báo bình an cho các bố và các anh.