Chương 778
Mặc dù thành phố Bắc và thành phố Nam chỉ cách một con sông, nhưng ngồi máy bay và ngồi tàu thời gian khác biệt rất lớn, tàu còn đi vòng quanh sông, mất gần ba tiếng đồng hồ.
Nếu không phải Dụ Lâm Hải cách đây không lâu vừa phẫu thuật não xong không thể ngồi máy bay, bọn họ cũng sẽ không ngồi tàu.
Hơn nữa còn lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Hà Chiếu âm thầm than thở trong lòng: Vì muốn cùng tổng giám đốc Nam trải qua Thất Tịch, tổng giám đốc Dụ thật sự đã liều cái mạng già này rồi!
Anh ta nhận điện thoại, báo cáo với Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn đã mời một bảo mẫu nhỏ cho ông cụ Nam và lão viện trưởng Văn, còn tặng một rương tiền qua, xem như là tiền thuê.
Dụ Lâm Hải không khỏi nhíu mày: “Sư phụ đã nhận?”
“Vốn dĩ không nhận, nhưng không biết sao lại nhận”.
Hà Chiếu đưa ảnh chụp được cho Dụ Lâm Hải, ở bên cạnh thở dài: “Chỗ này thể nào cũng phải một triệu, tổng giám đốc Nam ra tay thật hào phóng”.
Dụ Lâm Hải nhìn một rương tiền giấy hồng rực rỡ, không khỏi nhíu mày.
Hà Chiếu vội vàng bổ sung: “Đương nhiên tôi không phải ám chỉ anh hẹp hòi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì tổng giám đốc Nam trả tiền thưởng hậu hĩnh cho trợ lý mà nhảy sang chỗ cô ấy đâu”.
Anh ta vội vàng bày tỏ trung thành.
Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Anh đi thì người ta cần anh sao?”
Hà Chiếu: “…”
Chết tâm.
Anh ta cũng đâu kém cỏi như vậy chứ?
“Thu tiền xong rồi, quay về trả lại cho cô ấy nguyên vẹn”.
Giọng nói Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống: “Nếu cô ấy không nhận, chỉ cần nói rằng giấy trắng mực đen trên hợp đồng đã quy định, tất cả chi tiêu của tiền bối Nam Ông ở thành phố Bắc đều do tập đoàn Dụ Thị phụ trách”.
Hà Chiếu đáp lại một tiếng vâng, cũng biết tổng giám đốc Dụ sẽ không nhận khoản tiền này, tiền này mà đưa thì quá khách sáo.
“Còn bảo mẫu kia…”
Dụ Lâm Hải có chút nghi ngờ: “Lai lịch thế nào? Sao ở lại?”
Từ đầu đến cuối anh đưa qua hai ba người, tất cả đều là người được tuyển chọn kỹ càng trong thị trường nhân tài, lão viện trưởng Văn và ông cụ Nam thế nào cũng không chịu nhận, còn đùng đùng bỏ đi.
Sao Nam Mẫn vừa đưa đến, họ liền nhận?
Chuyện này còn mang theo tiêu chuẩn kép gì đây?
Hà Chiếu nói: “Nghe nói cô gái nhỏ đó biết ca hát diễn kịch, hơn nữa còn là đệ tử của sư phụ Trình Hạo Quân, một đại sư về kinh kịch. Cô ta vừa cất giọng đã được ở lại”.
“Sư phụ Trình Hiểu Quân…”
Dụ Lâm Hải lẩm bẩm cái tên này, có chút ấn tượng.