VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


“…”, Nam Ninh Bách câm nghẹn cạn lời, tiếp tục lặp lại, nhấn mạnh thân phận của ông ta: “Chú là chủ tịch!”
“Ô”, Nam Mẫn như cuối cùng đã bắt được trọng điểm của ông ta, lại lắc đầu: “Rất tiếc phải thông báo với chú, chú không còn là chủ tịch nữa”.
Nam Ninh Bách nhất thời không phản ứng lại được.
“Cháu có ý gì?”
Nam Mẫn cất giọng bình thản nói: “Cháu về cũng được một thời gian rồi, lúc đó vừa quay về, đã đá chú đi cũng hơi ngại, bây giờ thì tốt rồi, công việc cần bàn giao, cháu đã cho người làm ổn thỏa rồi, lần này chú hai có thể yên tâm nghỉ hưu, về nhà dưỡng già rồi.

Nhảy nhót như thằng hề nhí nhảnh lâu như vậy, cũng rất mệt phải không, về nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng thương, còn phải dự hôn lễ của con gái đấy”.
Cô dặn dò Lỗ Hằng: “Lỗ Hằng, cậu phụ trách chuyện này nhé.

Chốc nữa đưa chú hai đến phòng nhân sự làm quy trình nghỉ việc, phải làm nhanh gọn dứt khoát, đừng để lại chút dấu vết gì”.
“Vâng, tổng giám đốc Nam”.
Lỗ Hằng tiến lên một bước, đứng bên cạnh Nam Ninh Bách: “Ông hai, xin mời”.
“…”

Nam Ninh Bách hoàn toàn thộn người.
“Không phải chứ, thế là thế nào?”
Vốn dĩ là ông ta muốn đưa mấy trợ lý ra tay đánh ông ta đến phòng nhân sự, sao sau một hồi lại thành ông ta đến phòng nhân sự chứ?
Ông ta không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn: “Cháu muốn cho chú nghỉ hưu?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Không, nghỉ hưu là chế độ dành cho các công nhân và nhân viên lâu năm có đóng góp cho công ty của tập đoàn Nam thị.

Chú hai, chú ở Nam thị lâu như vậy, chú đã lập công gì?”
Nam Ninh Bách như bị vả một cái vào mặt, mặt đỏ bừng, không khỏi thẹn quá hóa giận.
“Ý của cháu là chú không xứng?”
Nam Mẫn cười: “Cháu đúng là có ý đó”.
“…”
Trước mặt tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty, bộ mặt của Nam Ninh Bách gần như bị Nam Mẫn dẫm dưới chân, lập tức bốc hỏa: “Đồ hỗn láo!”
Ông ta nói xong giơ cánh tay định ra tay với Nam Mẫn, nhưng không đợi Nam Mẫn đánh trả, Lỗ Hằng đứng gần ông ta nhất đã nhanh tay nắm chặt cổ tay của ông ta, cho ông ta một đòn vật qua vai.
Chỉ nghe “khựng” một tiếng, lần này phần hông thắt lưng của Nam Ninh Bách gãy hoàn toàn.
Buổi tối hôm phần hông của Nam Ninh Bách bị gãy, Nam Nhã hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng xông vào khu vườn hoa hồng.
Cô ta vốn định xông đến tập đoàn Nam thị, nhưng bị bảo vệ chặn lại ở cổng, nói cô ta là người không phận sự, ngay cả cổng cũng không thể xông vào được, còn suýt trẹo cả nhân, khiến cô ta tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Không vào được công ty, cô ta chỉ đành về khu vườn hoa hồng ôm cây đợi thỏ.

Kỹ thuật lái xe của Nam Nhã không tốt lắm, đi đường lớn, không ngờ trên đường về lại gặp phải trời mưa, tắc đường, cô ta lái siêu xe mui trần, liền bị ướt như chuột lột.
Bị ướt mưa cũng không thành vấn đề, kính áp tròng của cô ta bị rơi mất, không nhìn rõ đường, mấy lần suýt đâm đuôi xe người ta, bị người ta lôi xuống xe đánh.
Vì cô ta trông cũng xinh đẹp, nũng nịu cầu xin đủ kiểu, mấy lão lái xe đó mới tha cho cô ta.
Những trắc trở trên đường đó, Nam Nhã chỉ cảm thấy giống như trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, thập tử nhất sinh mới đến được khu vườn hoa hồng, cả người vô cùng nhếch nhác, ý chí chiến đấu cũng sắp không còn.
Khi bước vào phòng khách, Nam Mẫn và Nam Lâm đang ngồi ăn cơm ở phòng ăn, Cố Hoành cũng có mặt, nắm bắt tất cả cơ hội ở bên Nam Lâm nhiều hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Vợ Quỷ
2.

Chàng Trai Đau Khổ Và Người Vợ Ma Của Mình
3.

Chạm Đuôi [Truy Vĩ]
4.

Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
=====================================
Quản gia Triệu vừa nhìn thấy Nam Nhã, sợ giật mình: “Ôi, cô hai, giữa đường cô gặp phải quỷ à, sao trông nhếch nhác thế này?”
Nghe thấy có tiếng nói, ba người Nam Mẫn đều quay đầu nhìn qua, suýt nữa không nhận ra Nam Nhã.
Có lẽ Nam Nhã không hợp với thời tiết của thành phố Nam, mỗi lần trời mưa, cô ta đều gặp phải chuyện bực mình, khiến bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nam Mẫn nhìn cô ta một cái, nói: “Cô bị con chó sư tử nhà ai nhập hồn à?”

Cố Hoành và Nam Lâm quay sang nhìn nhau một cái, đều gật đầu.
Bọn họ đang cảm thấy bộ dạng lúc này của Nam Nhã khá quen mắt, nhưng không nghĩ ra được giống cái gì, nghe Nam Mẫn nói như vậy, lập tức cảm thấy, so sánh như vậy rất chuẩn xác!
Nam Nhã vừa nhuộm tóc màu vàng, bị nước mưa làm tóc ướt sũng dính lên mặt, vô cùng giống một con chó sư tử.
“Nam Mẫn! Cô đã làm chuyện tốt gì hả!”
Nam Nhã lấy lại ý chí chiến đấu, tức giận bừng bừng đi về phía Nam Mẫn.
Vừa nãy cách hơi xa, nhìn không được chân thực, vừa đi đến gần càng không nhịn được nhìn thẳng, vô cùng cay mắt.
Nam Mẫn tỏ vẻ cảnh tượng quá đẹp, cô không dám nhìn, ung dung nói một câu: “Bây giờ trông cô thật giống bát canh trứng cà chua trên bàn này”.
Nam Nhã dừng bước chân, cúi đầu nhìn mình, mới phát hiện bộ tóc vừa nhuộm của cô ta bị ướt mưa, vẫn còn đang nhỏ nước, thuốc nhuộm màu vàng rơi xuống, mà vừa hay hôm nay cô ta mặc váy đỏ, vàng cả một mảng trên nền đỏ, giống như trứng gà.
“Phụt!”, lần này Cố Hoành và Nam Lâm thực sự không nhịn được cười.
Cả người Nam Nhã không thể nói gần tựa như canh trừng cà chua, chỉ có thể nói là giống y đúc!
Nam Nhã tối sầm mặt.
Hôm nay cô ta đến để tính sổ với Nam Mẫn, không ngờ vừa vào cửa chưa tính sổ được, đã phải chịu trận cười chế nhạo.
“Cười cái gì mà cười! Nếu không phải vì cô, tôi có thể trở thành thế này hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc