Chương 455
Lại một quả cả chua ném về phía Tư Triết, khi sắp đập lên mặt cậu ta, thì được một cánh tay đón được.
Sau đó quay trở lại con đường cũ.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên trong đám đông, người phụ nữ ném cà chua ôm mặt, khuôn mặt nhếch nhác, thì nghe thấy giọng lạnh lùng đâm xuyên ánh mắt trời, như ma âm xuyên tai: “Là tôi già hay bà già?”
Mọi người dừng hành động, đồng loạt nhìn qua cô gái bên cạnh Tư Triết, không khỏi trừng mở to mắt.
Dưới ánh mặt trời, cô gái mặc vest màu xám nhạt, phía dưới kết hợp một chiếc váy xếp ly trắng, trong vẻ phóng khoáng lão luyện không mất đi vẻ nho nhã đầy nữ tính, khuôn mặt tinh tế, duyên dáng, dường như mỗi một sợi tóc đều phát sáng, đứng ở đó bừng sáng cả hiện trường.
Tiếng huyên náo liền im bặt.
Mọi người đều thì thầm bàn tán: “Đây là bà chủ mới của Tư Đạc à? Trẻ thế? Sao tôi cảm thấy không lớn hơn Tiểu Tư bao nhiêu…”
Tiếng bàn tán mồm năm miệng mười như ma âm xuyên tai, Nam Mẫn nhìn Tư Triết bị đập trứng gà và cà chua đầy người, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Vốn dĩ cô nóng tính năm phần, bây giờ thành công tăng lên tám chín phần.
Cô lấy điện thoại ra, lướt quét đám đông một vòng, quay lại khuôn mặt của đám người, đám fan hâm mộ ngăn lại: “Cô làm gì thế hả?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Các người động vào người của tôi, làm hỏng xe của tôi, còn hỏi tôi muốn làm gì? Đương nhiên là báo cảnh sát bắt các người rồi.
Học luật chưa, biết quấy rối trật tự trị an xã hội, tụ tập đánh người bị thương sẽ phải ngồi tù bao lâu không? Biết nếu làm lớn chuyện, con đường sự nghiệp của Tư Đạc sẽ phải chịu tổn hại lớn thế nào vì các người không?
Bây giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng các người là fan hâm mộ giả của anh ta, muốn hại anh ta”.
Đám fan hâm mộ bị nói cho đến thộn người, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Cô mới là fan giả! Chúng tôi đều là fan yêu quý cậu ấy và ngưỡng mộ tài năng đích thực, chúng tôi chỉ đánh vào bà chủ xấu xa chỉ cầu lợi ích như cô thôi!”
Đám fan hâm mộ ném trứng gà và cà chua về phía bọn họ, Cố Hoành và tài xế đều xuống xe ngăn chặn, Nam Mẫn đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, Cố Hoành mở cửa xe đẩy Tư Triết vào trong, lại giục Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, bọn họ đã mất lý trí rồi, mau lên xe đi”.
Nam Mẫn quay người định lên xe, một hòn đá cuội bay về phía sau ót của cô: “Cô đi chết đi!”
Hành động nhanh hơn lời nói, cô chỉ cảm thấy sau lưng mình nặng xuống, như thái sơn đè lên vậy, lồng ngực rộng ấm áp áp lên cô, sau đó, cô nghe thấy một tiếng hừ bực mình rất rõ ràng.
Dụ Lâm Hải chịu cú ném đá này, chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng như nổ tung, cơn đau dữ dội ập đến, sau đó chìm vào bóng tối.
Anh áp chặt lên người Nam Mẫn, không tỉnh táo.
Cố Hoành ở ngay bên cạnh Dụ Lâm Hải, trơ mắt nhìn hòn đá cuội đó bị ném trúng vào sau ót của anh, suýt nữa đập lõm đầu, chỉ cảm thấy kinh hãi, lập tức nổi giận quát một tiếng: “Các người thực sư muốn xảy ra án mạng hả? Đều muốn nửa đời sau vào tù, phải không!”
Tất cả đều không chịu dừng lại.