VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 824

“Anh Kiều, anh nói xem nếu như chúng ta chết ở đây thì liệu có cơ hội nhìn thấy bố mẹ tôi không?”

*

Nhờ phước đức của giao thông thành phố Nam.

Dụ Lâm Hải đã chạy tới trường đua với tốc độ như tên lửa, lại không thấy bóng dáng bọn Nam Mẫn.

Anh gọi điện thoại cho Lạc Ưu: “Chúng tôi đang đuổi theo, nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn, hơn nữa cô ấy lái ngày càng xa, tôi cảm thấy cô ấy sắp chạy tới thành phố Dung luôn rồi”.

Thành phố Dung, thành phố Dung…

Dụ Lâm Hải lập tức gọi điện thoại cho Phó Vực.

“Cậu lập tức cử người tới cây cầu Đan Sơn nối giữa thành phố Nam và thành phố Dung đi, Kiều Lãnh đang ngồi trên xe Nam Mẫn!”

Cúp điện thoại, anh lấy ra bản đồ núi Đan Sơn ra, cầm đèn pin đoán xem vị trí của Nam Mẫn, cuối cùng xác định được phương hướng.

Anh trầm giọng dặn dò người mà mình mang theo…

“Chúng ta chia ra ba đường, không cần biết là đường nào, chỉ cần gặp phải Kiều Lãnh thì lập tức đánh chết luôn không phải hỏi, tôi chịu trách nhiệm!”

Sau đó, anh lại vào trong xe, soạt một cái lao vào màn đêm.

Em nhất định, nhất quyết không thể xảy ra chuyện!

*

Kiều Lãnh nhìn sườn mặt đầy khát máu của Nam Mẫn, nhớ tới khoảnh khắc cô cầm thanh sắt đâm vào ngực hắn, nét mặt tàn nhẫn đó làm người ta đau lòng đến như thế.

Ánh mắt âm u của anh ta chợt sáng lên, đột nhiên nở nụ cười: “Tự tử cùng với tôi, cô sẵn sàng làm như thế à?”

“Chết thế nào cũng là chết, hình thức gì không quan trọng”.

Nam Mẫn nghiêng đầu, nhìn ngực Kiều Lãnh, có chút tiếc nuối nói: “Năm đó, nếu lệch đi nửa tấc thì anh đã chết rồi”.

Nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng cô, Kiều Lãnh không tức giận mà còn cười.

“Đúng vậy, năm đó cô giết tôi không hề nương tay một chút nào. Tôi cũng thấy tiếc đấy, nếu năm đó cô đầy đặn hơn một chút, thì chắc là hơn mười sáu tuổi tôi đã biến cô thành người phụ nữ của tôi rồi”.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn đè lên người cô, đó là những ký ức cô muốn chôn nó xuống thật sâu, cố gắng quên đi, lại đột ngột ùa về trong đầu.

Tay Nam Mẫn cầm bánh lái xoay thật mạnh, thân xe xoay tròn như một đóa hoa, cô giẫm mạnh chân ga.

“Két!”

Tiếng ma sát chói tai vang lên trong màn đêm yên tĩnh, sau đó vì quán tính nên nó va vào lan can!

Không biết từ khi nào đai an toàn của Kiều Lãnh đã được gỡ xuống, mui xe cũng đã được mở, cơ thể hắn mất khống chế nhào về phía trước, va vào kính thủy tinh.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Ba tiếng nổ liên tục.

Thiết bị an toàn trước người Nam Mẫn được mở ra, cô nằm nhoài người lên bánh lái, trán đã bị thương, máu tươi đỏ rực nhỏ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc