VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Phải hơn nửa tiếng nữa lễ tốt nghiệp mới có thể bắt đầu, Nam Lâm và các bạn cùng phòng đã bị lớp trưởng gọi tới lễ đường xếp hàng, Cố Hoành- một cựu sinh viên xuất sắc vừa xuất hiện không bao lâu liền bị phó hiệu trưởng đi ngang qua nhận ra rồi một mực lôi kéo anh ta tới dự lễ cùng, Nam Mẫn cứ như vậy bị bỏ lại một mình.

Cô rất có hứng thú với khuôn viên trường đại học nên thong thả rảo bước men theo con đường nhỏ, dọc đường còn nhận được không ít ánh mắt tò mò.

“Đây là hoa khôi của trường chúng ta sao? Hay là giảng viên của khoa nào? Thật là xinh đẹp… thực muốn qua đó xin chữ ký mà, sẽ không bị đánh chứ?”
Nam Mẫn mắt nhìn thẳng đường phía trước làm lơ, biểu cảm trên mặt thoáng cái liền thu lại mà toát ra nét diễm lệ lạnh băng, thành công đẩy lùi một vài sinh viên có ý định tiến lên tán tỉnh.

Không biết từ lúc nào cô đã đi tới trước học viện thể thao, không khí trong sân bóng rổ vô cùng sôi động, đội cổ động viên vui sướng khoa chân múa tay, chỉ nghe thấy được một tiếng hét lớn: “A Triết, bên này, mau chuyền bóng!”, Nam Mẫn liếc mắt nhìn đến liền thấy một bóng người cường tráng đang thực hiện động tác nhảy ba bước ném bóng vào khung phát ra một tiếng ‘đinh’.

Tiếng còi của trọng tài cũng vang lên, tiếp đó là một tràng hò reo ầm ĩ vang trời, thiếu niên có tên ‘A Triết’ mặc áo cầu thủ trắng được mọi người nhấc bổng rồi tung lên không trung.

Tuổi trẻ thật tốt, Nam Mẫn đứng bên ngoài sân đấu và quan sát một lúc, trên mặt vẽ lên nụ cười nhạt.


Trò chơi kết thúc thành công tốt đẹp, nhóm người chơi cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể, Nam Mẫn vừa muốn nhấc chân rời đi thì một bóng người màu trắng chợt vụt tới trước mặt cô, sau đó một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai cô.

“Chị gái xinh đẹp, có thể vui lòng chụp cho chúng tôi một bức ảnh được không?”
Nam Mẫn nâng mi nhìn lên liền chạm phải một đôi mắt lấp lánh, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Nam Mẫn ngửa cổ nhìn người thanh niên trước mặt, phản ứng đầu tiên chính là: sao bây giờ trẻ con lại cao như vậy.

Nhìn trực quan ít nhất cũng phải hai mét.

Phát triển thật tốt.

Không chỉ cao mà tên nhóc này còn khá điển trai.

Cậu ta mặc một một bộ trang phục bóng rổ màu trắng, trên trán đeo chiếc băng đô cùng màu, tóc mái lòa xòa trên trán ướt đẫm mồ hôi, làn da của cậu ta cũng một màu lúa mì khỏe mạnh, đôi mắt sáng trong như mắt nai, sạch sẽ đơn thuần.

Đã rất lâu rồi Nam Mẫn chưa từng nhìn thấy một đôi mắt thuần khiết như vậy, giống như bầu trời trong vắt sau cơn mưa, không một chút tạp chất.

Hơn nữa không biết vì sao, đường nét khuôn mặt của người thiếu niên này lại cho cô một cảm giác thân quen không thể giải thích được.

Giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.

Vì hiện tượng déjà vu này, Nam Mẫn vô thức nhận lấy điện thoại cậu ta đưa tới chụp cho họ một tấm ảnh, một đám thanh niên như ánh dương tạo đủ kiểu dáng ngây ngô, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy nhiệt huyết, miệng hô to: “kim chi!”

“Được rồi”.

Nam Mẫn chụp xong vừa định trả lại điện thoại cho thiếu niên thì mấy sinh viên thể thao bên cạnh đã nhao nhao kêu gào: “Chị khóa trên xinh đẹp như vậy đúng là ngàn năm khó gặp mà, nào nào nào, để bọn tôi chụp cùng chị khóa trên xinh đẹp một tấm”.

“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”
Một người bước lên trước, một đám người liền vây chặt lại, còn xua đuổi vài nữ sinh ra ngoài: “Đi đi, đi đi, mấy người cướp spotlight cái gì, ở đây có hoa hồng là đủ rồi, không cần lá xanh làm nền nữa đâu”.

Vài nữ sinh rời đi với tiếng chửi mát, còn không quên dành cho họ một cử chỉ thân thiện quốc tế.

Một đám người khác giới không có nhân tính, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Thiếu niên được gọi là ‘A Triết’ mỉm cười muốn chụp ảnh bọn họ, người ồn ào nhất trong số đó liền rống to: “A Triết, cậu cũng tới đây đi, cậu là anh hùng của chúng tôi mà, không thể thiếu cậu được”.

Vừa kéo A Triết tới, vừa nói Nam Mẫn: “Chị khóa trên à, vị trước mắt chị này thế nhưng không phải là một sinh viên thể thao bình thường đâu, cậu ấy là MVP (cầu thủ sáng giá nhất) của Liên đoàn bóng rổ quốc gia đợt này, cậu ấy rất nhanh sẽ gia nhập đội tuyển quốc gia rồi, tương lai sẽ đặt chân vào NBA và giành vinh quang về cho đất nước!”
Nam Mẫn lặng lẽ đánh giá ngôi sao bóng rổ tương lai này.

Ngôi sao bóng rổ lại cười xòa xấu hổ, trách mắng đám bạn: “Được rồi mấy cậu, đừng nịnh nọt tôi nữa, khiến đàn chị xem trò cười rồi”.


Nói xong cậu ta lại quay đầu về phía Nam Mẫn với một nụ cười trong trẻo: “Chị đừng để ý, bọn họ chỉ là có chút nhiệt tình quá mức, không có ác ý gì đâu”.

Nam Mẫn cười điềm đạm, cô đương nhiên sẽ không tính toán với trẻ con, nếu không vào thời điểm đám nhóc hiếu động này nhào về phía cô, cô đã tặng mỗi người một cước đá bay họ ra ngoài rồi.

Cô không có thói quen chụp ảnh, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ bức ảnh cưới chụp cùng Dụ Lâm Hải khi kết hôn thì chưa bao giờ chụp thêm bất kỳ bức ảnh nào khác.

Khi chụp ảnh chung cô giống như một con rối bị lọt thỏm ở giữa, mặt không biểu cảm.

A Triết đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Không cười nổi nữa rồi, mấy cậu, mau kể cho mọi người một câu chuyện cười đi”.




Bình luận

Truyện đang đọc