VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Mặc dù lão viện trưởng Văn không quen biết bậc thầy Ngọc Tâm, nhưng ông ta đã cung cấp không ít những thông tin hữu ích.

Ví dụ như bậc thầy Ngọc Tâm không phải là một bà lão trung niên trên năm mươi tuổi hay thậm chí đã bước vào tuổi bảy mươi, mà đó là một người phụ nữ trẻ trung chưa đến ba mươi tuổi;
Ví dụ như cô là người khá khiêm tốn, giống như tu sĩ ẩn danh, chỉ khi ra mắt mới lộ mặt, mặc dù lão viện trưởng Văn có mặt tại đó, nhưng khoảng cách quá xa nên chỉ liếc nhìn cô ta.

Theo như ấn tượng ban đầu của ông ta: “Cô bé ấy hả, tuổi không lớn, người gầy nhỏ, tóc cũng rất dài, là một cô gái vô cùng có linh khí”.

Lúc này Hà Chiếu hỏi: “Cách xa như vậy, ngảy cả dáng vẻ cũng không nhìn rõ, sao ông có thể nhìn ra linh khí chứ?”
Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không có hỏa nhãn kim tinh?
Lão viện trưởng Văn trừng mắt, nhìn Hà Chiếu đi đến từ phí sau: “Nói nhảm! Nhỏ như vậy đã có thể khắc ra tác phẩm có linh khí như vậy, có thể nói là thiên phú dị bẩm, kỹ thuật cao siêu, sao cậu lại biết không có linh khí chứ?”
Dụ Lâm Hải lẳng lặng lắng nghe, nhắc đến từ “linh khí” này, anh nghĩ đến Nam Mẫn đầu tiên.

Con ngươi sâu thẳm.

Lão viện trưởng Văn nhìn Dụ Lâm Hải: “Cậu hỏi thăm bậc thầy Ngọc Tâm người ta làm gì? Không phải cậu đã chạy đến thành phố Nam mấy chuyến rồi sao, vẫn chưa tìm thấy vợ mất tích quay về?”

Một câu nói đâm thẳng vào tim, con ngươi Dụ Lâm Hải lại sâu thêm mấy độ.

Hà Chiếu nháy mắt với lão viện trưởng: “Ông đúng là nói chuyện không nên nói…”
Lão viện trưởng nghiêm túc hỏi: “Chuyện không nên nói gì chứ? Nhỏ Mẫn, Trác Huyên, sao tôi nhìn chuyện nào cũng phải nói thế”.

Hà Chiếu: “…”
Phải, không thể tiếp tục nói được nữa.

Dụ Lâm Hải đứng lên: “Không có việc gì thì tôi đi trước”.

Lúc sắp rời đi, lão viện trưởng Văn đột nhiên nghĩ ra gì đó, ông ta lớn tiếng hô phía sau: “Đúng rồi, nếu cậu thật sự có hứng thú với bậc thầy Ngọc Tâm, chi bằng về nhà hỏi ông ngoại cậu, chắc ông ta hiểu hơn tôi”.

Bước chân Dụ Lâm Hải đột nhiên dừng lại, anh quay đầu: “Ông tôi biết bậc thầy Ngọc Tâm?”
“Không thể nói là quen, nhưng đồ cổ và điêu khắc ngọc cũng xem như trong một giới, ông ta cũng rất có hứng thú với Ngọc Tâm, theo như tôi biết, ông ta còn cất giữ hai tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm được mua với giá cao”.

Nói đến đây, lão viện trưởng Văn không khỏi có chút ghen tỵ: “Ông già kia đúng là có tiền, nhưng vô cùng keo kiệt, nhưng không nỡ đưa đến viện bảo tàng cho tôi chiêm ngưỡng, lại chỉ đặt trong phòng sách của ông ta”.


Nam Mẫn bận rộn ở công ty cả một ngày, ký một loạt các tài liệu quan trọng, cũng gặp qua không ít khách hàng quan trọng.

Nhưng thường có những vị khách không thích hẹn trước, lại thích phô trương tầm quan trọng và sự đặc biệt của mình, tạo cho đối phương cảm giác tồn tại.

Ví dụ như Phó Vực.

Nam Mẫn nhìn Phó Vực không mời mà tới, cô cũng không cho anh ta mấy lời tốt đẹp gì.

“Tổng giám đốc Phó, lần sau muốn gặp tôi thì phiền anh đặt thời gian hẹn trước, không phải lần nào tôi cũng dễ tính nhẫn nhịn không đuổi anh ra ngoài”.


Da mặt Phó Vực rất dày, anh ta cười híp mắt nói: “Tôi quả thật định hẹn trước, nhưng sau khi điều tra ra vị khách hôm nay em sẽ phải gặp, phát hiện không ai quan trọng bằng tôi, vậy nên đã trực tiếp qua đây”.

Nam Mẫn híp mắt: “Kỹ thuật của cậu Phó xuất sắc như vậy, e là chỉ có thể hack hòm thư công việc của trợ lý mà thôi”.

Giết người chết tâm, sắc mặt Phó Vực mắt thường cũng có thể thấy sự sụp đổ.

Kỹ thuật hack của anh ta đã từng đánh đâu thắng đó, nhưng ở chỗ Nam Mẫn lại không đủ tầm nhìn.

Cậu Phó hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của Nam Mẫn, cùng với bình luận về anh ta với bốn chữ “ảo tưởng sức mạnh” tràn đầy trong mắt.

“Còn nữa, khách của tôi đều rất quan trọng, người quá tự cao đều không được tiếp đón, anh cũng không ngoại lệ”.

Nam Mẫn nói không chút khách khí, Phó Vực đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chắc chắn nếu như anh ta nói thêm một câu không lọt tai nữa, với tính khí của Nam Mẫn, thật sự cô sẽ không cho anh ta mặt mũi mà đuổi ra ngoài.

Anh ta không thể để mất người này.

“OK, tôi sai, lần sau không phá lệ”.

Phó Vực rất thức thời giơ tay xin hàng, anh ta lại tiến lên trước, có chút hờn tủi nói: “Đừng hung dữ như vậy với tôi mà.


Hôm qua em cứ thế ném tôi vào ổ yêu tinh, tôi suýt chút nữa bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đấy!”
Nam Mẫn bình thản, mặt không chút thay đổi: “Anh là một lãng tử tình trường giữa ngàn hoa, ngay cả trường hợp này cũng không ứng phó nổi, làm sao hợp với tạo hình của anh được?”
“Tạo hình thôi mà, đều dùng để gạt người, thật ra thì tôi rất thuần khiết”.

Phó Vực phá vỡ tạo hình “lãng tử tình trường”, lại lập một tạo hình “thuần khiết” mới cho mình, mặc dù cái này có thể nói hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài phong lưu của anh ta.

Cũng không biết sao anh ta có thể không xấu hổ nói ra như vậy.

Nam Mẫn nhàn nhạt nhắc nhở anh ta: “Vậy anh cứ lập đi, đừng sụp đổ đấy”.

“Sụp đổ tạo hình thì sợ gì chứ, hơn nữa, tạo hình người vợ ngoan ngoãn khôn khéo ngày xưa không phải cũng sụp đổ rồi sao?”, dường như Phó Vực đang chê mình sống lâu quá, bản thân tự nói linh tinh thì cũng thôi đi, còn muốn kéo Nam Mẫn xuống nước.

.


Bình luận

Truyện đang đọc