VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI


Lên xe, Nam Mẫn trưng dụng điện thoại di động của Quyền Dạ Khiên, lách cách gõ một hồi.

“Tra cái gì chứ? Điện thoại của anh có không ít thứ bất lịch sự, em cẩn thận một chút”, Quyền Dạ Khiên cười nhắc nhở cô.

Nam Mẫn không để ý trêu ghẹo của anh hai, cô đang tra xem là ai bán đứng mình.

Lý Bân có thể há miệng chờ sung đợi cô trên đường mòn cô quay về khu vườn Hoa Hồng, chắc chắn là có người tiết lộ hành trình về nhà của cô, mà người biết con đường mòn kia lác đác không có mấy, tra ra cũng không hề tốn sức.

Người duy nhất nhà họ Nam bây giờ có chút quan hệ với Lý Bân, lại còn một lòng mong đợi cô chết, chỉ có một người đó.

“Quả nhiên là cô ta”, Nam Mẫn nhìn nhật ký cuộc gọi hiển thị trên trang chủ, hôm nay Nam Nhã không nhàn rỗi, cô ấy gọi mấy cuộc điện thoại, lại còn gửi định vị, mà địa chỉ IP tiếp nhận chính ở nhà họ Lý.

Đứa em gái khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung này, không có lúc nào chịu ngừng cả.


“Tra ra rồi?”, Quyền Dạ Khiên nghiêng đầu nhìn, anh ta nhìn cũng chẳng hiểu nổi, bảo anh ta đánh giết còn được, chứ việc hacker này phải để Bạch Lộc Dư, anh ta là người ngoài ngành.

Nam Mẫn nhàn nhạt “ừ” một tiếng, sau đó ném trả điện thoại cho anh ta, mệt mỏi tựa vào ghế.

Quyền Dạ Khiên nghiêng đầu nhìn cô: “Mệt à? Anh hai cho em mượn bả vai dựa vào một chút này?”
Nam Mẫn nhắm mắt lại, cô không lên tiếng, nhưng đầu lại dần ngả qua.

Cô kéo cánh tay anh ta, dựa vào anh hai giống như hồi bé, chỉ cảm thấy trái tim cũng ổn định dần, cô nhẹ nhàng nói: “Anh hai, anh có thể quay về, thật tốt”.

Nam Mẫn dẫn anh hai Quyền Dạ Khiên quay về khu vườn Hoa Hồng.

Quyền Dạ Khiên đứng ở trong sân, nhìn hoa hồng vẫn xinh đẹp chói mắt dưới ánh trăng, anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh khóm hoa, ngửi hương thơm hoa hồng, giống như ngửi mùi vị của mẹ.

Tính ra, lần trước anh ta tới khu vườn Hoa Hồng là vào tang lễ của mẹ.

Thoáng một cái cũng đã ba năm trôi qua.

Nam Mẫn vỗ bả vai Quyền Dạ Khiên, an ủi anh ta một câu rồi đưa anh ta đi vào.

Người giúp việc của khu vườn Hoa Hồng thấy cô cả dẫn về một người đàn ông, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết người đàn ông này có thân phận gì.

Nhưng quản gia Triệu mặt đầy kích động tiến lên nghênh đón, bà ấy gọi một tiếng: “Hai à”.

“Mẹ Triệu, lâu rồi không gặp”.

Quyền Dạ Khiên đưa hai cánh tay ra ôm quản gia Triệu.


Nam Lâm đứng phía sau Nam Mẫn, nhìn cảnh tượng này, trong lòng tồn tại không ít nghi ngờ.

Thành thật mà nói, cô ấy có cảm giác đã từng quen biết với Quyền Dạ Khiên, hình như đã gặp đâu đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, hơn nữa chị cả còn luôn miệng gọi anh ta là ‘anh hai’, giống như không phải mối quan hệ giữa nam và nữ, giống như cô gọi Bạch Lộc Dư là ‘anh nhỏ’ vậy.

Nhưng Nam Mẫn là con gái độc nhất của bác cả trai và bác cả gái, phía trên cô cũng không có anh họ nào, chẳng lẽ là họ hàng thân thích bên bác cả gái, bà con của chị cả?
Nam Lâm cũng không biết rốt cuộc bác cả gái có thân phận lai lịch gì, chỉ nhớ ban đầu khi bác cả muốn cưới bác cả gái, bác hai và bố cô ấy đều phản đối kịch liệt, nói bác cả gái là người phụ nữ đen đủi, sớm muộn sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Nam.

Nhưng bác cả trai bỏ ngoài tai tất cả lời nói của mọi người, dứt khoát quả quyết cưới bác cả gái.

Sau khi cưới, dưới sự giúp đỡ hết sức của bác cả gái, sự nghiệp của bác cả trai ngày một phát đạt, tập đoàn Nam Thị càng tiến xa hơn, người người đã từng không coi trọng cuộc hôn nhân của họ mặt bị vả đôm đốp, dần dần câm miệng lại, cho đến khi tai nạn giao thông giáng xuống.

Một thương nhân xuất sắc thành công như bác cả trai lại mất sớm, người đời đều nắm cổ tay than thở, mà những người nói bác cả gái đen đủi kia lại bắt đầu lời ra tiếng vào.

Thậm chí bố cô ấy, Nam Ninh Trúc ở nhà cứ nhắc mãi: “Tôi đã nói mà, người phụ nữ Lạc Nhân kia đúng là đen đủi, nhìn khuôn mặt cô ta thì biết, hồng nhan họa thủy, hồ ly tinh chuyển thế, tôi khuyên anh cả đừng cưới cô ta, anh ấy không nghe, kết quả thế nào? Ứng nghiệm rồi đó!”
Đen đủi hay không Nam Lâm không biết, cô ấy chỉ biết rằng hồi nhỏ cô ấy ở khu vườn Hoa Hồng kia, bác cả gái chưa từng bạc đãi mình, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của cô ấy.

Nam Mẫn dặn dò Nam Lâm tắm xong rồi ngủ sớm, tốt nhất là đeo tai nghe vào, dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài.


Nam Lâm ngoan ngoãn gật đầu, biết chị cả e là lại muốn đi trừng phạt Nam Nhã.


Lúc này, Nam Nhã đang cầm chặt điện thoại di động chờ đợi tin tức, trái tim thấp thỏm bất an, trong miệng lầm bầm: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không có một chút động tĩnh nào? Người rốt cuộc đã chết chưa?”
Biết được tin tức Mễ Lộ bị phong sát, đợi Nam Mẫn vừa đi, cô ta liền gọi vào số của Mễ Lộ đầu tiên, nhưng đối phương lại không nghe.

Cô ta gọi đi gọi lại, mãi đến xế chiều điện thoại mới thông.

Mễ Lộ đang mở tiệc với một đám chị em trong câu lạc bộ, tiếng nhạc vang rung trời, cô ta gân giọng hỏi: “Cô hai nhà họ Nam, tìm tôi làm gì?”
Trước kia cô ta đều gọi Nam Nhã là “cô cả nhà họ Nam”, cái tên “cô hai nhà họ Nam” này chính là châm chọc, lọt vào tai Nam Nhã chính là chói tai không nói thành lời.

Ngày thường Nam Nhã thích giao du với những hot girl trên mạng này, hơn nữa ngày trước đều là bọn họ xoắn suýt chạy nịnh hót cô ta, một câu hai câu đều gọi “chị Nhã Nhã”, hận không thể quỳ xuống liếm chân cô ta, hôm nay Nam Mẫn vừa về, đám chị em xấu xa liền trở mặt không nhận người.




Bình luận

Truyện đang đọc