VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 628

Phó Vực bị cô bé nhào vào lòng, vốn định đầy cô bé ra, nhưng lại sợ cô bé ngã, vậy cũng phiền phúc.

Thầm nghĩ: Bây giờ biết sợ rồi, sao không như thế sớm đi?

Nhưng bây giờ anh ta cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi, nghiêm mặt dỗ dành: “Em xuống trước đã, xuống nhanh, nếu không lát nữa anh sẽ không giải thích rõ ràng được…”

“Không được không được, anh phải bảo vệ em, em không lừa anh đâu, bố và cô em rất kinh khủng!”

Khi bỏ nhà đi lá gan của Tô Âm rất lớn, nhưng Tô Âm lúc này lại đang rất sợ hãi.

Phó Vực bị cô gái này khóa chặt cổ họng, tim cũng chết rồi, nội tâm đang điên cuồng gào thét: Tôi còn có thể không biết bố cô và cô của cô kinh khủng ra sao? Vậy nên cô còn không mau xuống cho tôi!

Lại sợ hù dọa trẻ con, anh ta chỉ đành dỗ dành giống như con sói lớn: “Ngoan nào, em xuống trước, chúng ta sẽ cố gắng nói chuyện…”

Tô Âm nào dám xuống, mắt thấy đoàn người đã xuống xe, đang sải bước về phía bên này, tim lại đập thình thịch cực mạnh.

Cuối cùng cô bé dứt khoát rụt đầu, vùi mặt vào hõm vai Phó Vực, làm bộ mình không tồn tại.

Ngoài miệng còn nói lẩm bẩm: “Không thấy mình không thấy mình…”

Phó Vực: “…”

Đây chính là ‘Giấu đầu hở đuôi’ trong truyền thuyết?

Anh ta bị trẻ con làm cho tức đến bật cười.

Lúc đoàn người Tô Duệ và Nam Mẫn tiến vào, thứ đập vào mắt chính là Phó Vực đang ôm Tô Âm, dáng vẻ cười đầy thô bỉ, lập tức chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.

“Phó Vực, anh làm gì vậy! Buông con bé ra!”

“Tô Âm, con làm gì vậy! Xuống ngay cho bố!”

Hai tiếng quát khác nhau lần lượt là của Nam Mẫn và Tô Duệ, mức độ tức giận đều như nhau.

Bạch Lộc Dư chậm nửa nhịp, không kêu thành tiếng, cứng rắn nuốt ngược lại, suýt chút nữa nội thương.

Tô Âm bị dọa sợ, máy chơi game trong tay rơi ‘lộp cộp’ xuống đất, giống như thỏ con, hai lỗ tai liền dựng thẳng đứng.

Cổ cũng vừa dựng thẳng, nhìn thấy Tô Duệ và Nam Mẫn mặt mày xanh lét, cô bé lại sợ hãi rụt cổ về.

Toàn thân Phó Vực cứng ngắc, thiếu chút nữa bị tiếng gọi của Nam Mẫn đưa lên Tây Thiên.

Bên tai đột nhiên vang lên một câu cực kỳ nhỏ bên tai anh ta: “Anh, nếu như bây giờ em qua đó quỳ xuống nhận sai, anh sẽ không xem thường em chứ?”

“Không biết”, Phó Vực không chút chậm trễ trả lời Tô Âm.

Đừng nói cô bé, anh ta cũng muốn quỳ luôn rồi đây.

Có lời này của Phó Vực, đến khi Tô Duệ và Nam Mẫn giận dữ đi đến muốn tóm Tô Âm, cô bé nhắm chuẩn thời cơ, nhảy xuống từ trong ngực Phó Vực, tìm kiếm một chỗ đất trống quỳ rạp xuống vang lên tiếng “Phốc”.

Hai tay vẫn còn sờ rái tai, vội vàng nhận sai: “Bố, cô, chú nhỏ! Con sai rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc