VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 314

Nam Mẫn cười điềm đạm, cô đương nhiên sẽ không tính toán với trẻ con, nếu không vào thời điểm đám nhóc hiếu động này nhào về phía cô, cô đã tặng mỗi người một cước đá bay họ ra ngoài rồi.

Cô không có thói quen chụp ảnh, trong ấn tượng của cô, ngoại trừ bức ảnh cưới chụp cùng Dụ Lâm Hải khi kết hôn thì chưa bao giờ chụp thêm bất kỳ bức ảnh nào khác.

Khi chụp ảnh chung cô giống như một con rối bị lọt thỏm ở giữa, mặt không biểu cảm.

A Triết đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Không cười nổi nữa rồi, mấy cậu, mau kể cho mọi người một câu chuyện cười đi”.

Một cậu bạn ngồi xổm ở hàng trước không chút nghĩ ngợi liền mở miệng tuôn một tràng: “Ngày xưa có hai con gà mái đang tán gẫu với nhau, bỗng nhiên thấy một chú gà trống phờ phạc đi tới, gà mái hỏi ‘Sao thế? Sao lại ủ rũ như vậy?’, gà trống chỉ đáp: ‘Có chút chuyện làm ăn thôi’, gà mái lại hỏi: ‘Kinh doanh cái gì mà mệt mỏi thành dáng vẻ này?’”

Cậu ta thoáng khựng lại, chuẩn bị đến đoạn mấu chốt, sau đó kể tiếp: “Gà trống ngượng ngưng đáp: ‘Ừm… bán chút ‘tinh chất’ gà”.

“Phốc… ha ha ha”.

Mọi người không nhịn được đều cười rộ lên, Nam Mẫn thực sự không biết nói gì, cũng theo đó mỉm cười, thiếu niên liếc mắt nhìn cô.

Khung cảnh như bị đóng băng tại khoảnh khắc này.

Sau khi rời khỏi học viện thể thao, có lẽ bởi vì nhiễm phải bầu không khí trẻ trung, tâm trạng của Nam Mẫn đã tốt lên rất nhiều.

Buổi lễ tốt nghiệp được tổ chức tại lễ đường, hiệu trưởng như thường lệ có một bài phát biểu dài dòng, không gì khác hơn lời chúc phúc dành cho các sinh viên, cũng như câu nói nhàm tai kia: “Hôm nay các em tự hào về trường học, trong tương lai trường học cũng sẽ lấy làm tự hào về các em”.

Các sinh viên khoác trên mình áo khoác cử nhân vừa dày vừa nặng, nóng tới mồ hôi nhễ nhại, trong lòng chỉ thầm mong có thể nhanh chóng kết thúc buổi lễ, Nam Mẫn ngồi ở khu vực phụ huynh lại lắng nghe rất nghiêm túc.

Các sinh viên đã xếp hàng ngay ngắn lần lượt tiến lên sân khấu nhận lấy bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng, ông kéo tua trên mũ cho họ, sau đó chụp chung một tấm ảnh coi như là tốt nghiệp rồi. Đến lượt Nam Lâm, Nam Mẫn đã ngồi dưới sân khấu để chụp ảnh cho cô, còn giơ ngón tay cái tán dương với cô.

Nam Lâm đứng dưới ánh đèn sân khấu nhìn chị cả, cô chỉ cảm thấy trái tim lạc lõng suốt hai mươi năm qua cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, lá rụng về cội, kiên định lòng người.

Cô nở một nụ cười ngọt ngào, trong đầu lúc này chỉ có một suy nghĩ:

Nhất định không thể phụ lòng bồi dưỡng của chị cả, phải giúp chị ấy làm cho Nam Thị huy hoàng trở lại!

Sau buổi lễ tốt nghiệp, Nam Lâm chính thức chuyển tới khu vườn Hoa hồng sống cùng Nam Mẫn, mà Nam Nhã cũng dọn ra ngoài cùng ngày.

Cô ta gọi một chiếc xe tải lớn, gói ghém hết một đống lại một chồng, bao lớn bao nhỏ, đứng ở dưới cầu thang chỉ huy nhân viên khuân vác, bản thân thì không động tới một ngón tay nhưng lại mệt nhọc tới thở hổn hển.

“Chuyển nhà thực sự là quá mệt mà, Lâm Lâm, đồ của em đã dọn xong hết chưa?”

Nam Lâm vừa cùng người giúp việc chuyển vài bọc lớn lên lầu, nóng tới mồ hôi đầy đầu, cô uống liên tục vài ngum nước rồi gật đầu: “Ừm, em có ít đồ nên mất một lúc liền dọn xong rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc