VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 863

Nam Mẫn nghe thế thì lập tức bật dậy: “Cuối cùng cô ấy cũng được tự do rồi hả?”

“Cũng gần giống thế, Ưu Ưu kết thúc kỳ nghỉ của cô ấy trước thời hạn, quay về quân đội”.

“Ngon lành”.

Nam Mẫn khẽ cười, nháy nháy mắt với Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, em chúc anh sớm ngày thành công nha”.

Ý chí chiến đấu của Quyền Dạ Khiên sục sôi hẳn lên: “Nhất định thế”.

Lý Vân lại nói: “Anh hai, anh đừng có bẻ lái nữa, em vẫn chưa nghe xong mà. Bé sáu, em tiếp tục kể cho anh nghe về cơ trưởng Ngôn trên chuyến bay đó đi, chắc chắn anh ấy là một anh hùng”.

Anh ta hào hứng bừng bừng, tươi tắn như hoa, dốc hết lời hay ý đẹp khen ngợi, bên cạnh lại chợt vang lên tiếng ho khẽ.

Nam Mẫn hiểu ý, cười đùa nói: “Anh tư, anh là người đã có chồng rồi, cơ trưởng Ngôn có anh dũng đến đâu cũng không liên quan tới anh. Em khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút, đừng có đứng núi này trông núi nọ”.

“Gì? Ai đứng núi này trông núi nọ? Ai?”

Lý Vân trừng mắt nhìn Nam Mẫn, ánh mắt chột dạ nhìn sang Trình Hiến bên cạnh, thấy anh ta chẳng nói chẳng rằng quay về phòng đọc sách thì vội vàng tắt video call: “Bị em hại chết rồi, lần sau anh tính sổ với em!”

Lý Vân nhanh chóng cúp máy.

Quyền Dạ Khiên bên kia có vẻ vừa nhận được tin nhắn từ Lạc Ưu, dặn Nam Mẫn phải tự chăm sóc cho bản thân rồi cũng tắt video call.

Chỉ còn hai kẻ độc thân là Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Lộc Dư ho khẽ một tiếng, ấp a ấp úng nói: “Có chuyện này, anh không biết có nên nói cho em biết hay không…”

“Chuyện gì?”, Nam Mẫn nói: “Đừng có úp mở như thế, mau nói đi”.

Bạch Lộc Dư nói: “Dụ Lâm Hải gọi cho anh hỏi về tình hình của em, anh nói với tên đó là em không sao”.

Nam Mẫn im lặng một lát, thản nhiên “à” một tiếng.

“Sau khi Dụ Lâm Hải nghe tin em xảy ra chuyện, mới sáng sớm đã bay sang nước Y, bọn anh gặp nhau ở sân bay…”

Bạch Lộc Dư còn chưa dứt lời thì Nam Mẫn đã nhíu mày lại thật chặt: “Anh ta điên rồi hả? Anh ta vừa mới thực hiện phẫu thuật mở sọ cách đây không lâu, sao lại lên máy bay?”

“Đúng đó, máy bay dân dụng không cho bay, Dụ Lâm Hải điều động máy bay riêng tới, lại bị người nhà họ Dụ cản”.

Nghe tới đó, Nam Mẫn mới buông lỏng chân mày: “Đừng để anh ta sang đây, em đang bình yên lắm, không muốn gặp mặt anh ta”.

“Anh hiểu, anh cũng nói với tên đó như thế”.

Bạch Lộc Dư khẽ mím môi.

“Nhưng mà bé sáu này, nói thật nhé, anh cảm thấy bây giờ Dụ Lâm Hải thật sự nghiêm túc với em đấy. Hôm gặp nhau ở sân bay, anh thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của tên đó như kiểu sắp chết đến nơi ấy, giống hệt bọn anh…”

Nam Mẫn không nói gì, chỉ khẽ đáp một tiếng bé tí trong cổ họng, lặng lẽ cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc