VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 357

Nam Mẫn nói không chút khách khí, Phó Vực đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chắc chắn nếu như anh ta nói thêm một câu không lọt tai nữa, với tính khí của Nam Mẫn, thật sự cô sẽ không cho anh ta mặt mũi mà đuổi ra ngoài.

Anh ta không thể để mất người này.

“OK, tôi sai, lần sau không phá lệ”.

Phó Vực rất thức thời giơ tay xin hàng, anh ta lại tiến lên trước, có chút hờn tủi nói: “Đừng hung dữ như vậy với tôi mà. Hôm qua em cứ thế ném tôi vào ổ yêu tinh, tôi suýt chút nữa bị bọn họ ăn tươi nuốt sống đấy!”

Nam Mẫn bình thản, mặt không chút thay đổi: “Anh là một lãng tử tình trường giữa ngàn hoa, ngay cả trường hợp này cũng không ứng phó nổi, làm sao hợp với tạo hình của anh được?”

“Tạo hình thôi mà, đều dùng để gạt người, thật ra thì tôi rất thuần khiết”.

Phó Vực phá vỡ tạo hình “lãng tử tình trường”, lại lập một tạo hình “thuần khiết” mới cho mình, mặc dù cái này có thể nói hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài phong lưu của anh ta.

Cũng không biết sao anh ta có thể không xấu hổ nói ra như vậy.

Nam Mẫn nhàn nhạt nhắc nhở anh ta: “Vậy anh cứ lập đi, đừng sụp đổ đấy”.

“Sụp đổ tạo hình thì sợ gì chứ, hơn nữa, tạo hình người vợ ngoan ngoãn khôn khéo ngày xưa không phải cũng sụp đổ rồi sao?”, dường như Phó Vực đang chê mình sống lâu quá, bản thân tự nói linh tinh thì cũng thôi đi, còn muốn kéo Nam Mẫn xuống nước.

Nam Mẫn ngước mắt, nhìn anh ta đầy u ám: “Anh là cái tên chán sống, cố ý chạy đến đây liều chết sao? Tôi không ngại tiễn anh một đoạn đường đâu”.

Câu nói cuối cùng giống như ngậm băng mà nói ra.

Phó Vực chỉ cảm thấy đập vào mặt là một luồng ý lạnh khắp người, lập tức lùi về phía sau tránh né, cách xa Nam Mẫn một chút, bảo vệ tính mạng.

Anh ta ngượng ngùng cười nói: “Đây không phải nói chuyện bình thường ư, sao đang nói xong lại nổi giận chứ?”

Quả thật Nam Mẫn cũng chẳng buồn tức giận với loại người này.

“Rốt cuộc anh có chuyện gì, có chuyện thì nói, không có gì thì mời anh ra ngoài”.

Phó Vực sờ mũi: “Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ”.

Nam Mẫn: “Nói”.

“Cái này…”, Phó Vực có chút chột dạ hiếm thấy, lại thêm ngại ngùng: “Tôi cũng không còn trẻ nữa, trong nhà thúc giục cưới, ông cụ luôn nôn nóng muốn bế cháu trai, cho nên tôi liền nghĩ…”

Anh ta ấp a ấp úng, Nam Mẫn phải ngừng lại, ngước mắt nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Phó Vực ho nhẹ một tiếng, mặt cũng hơi đỏ.

“Tạm thời tôi chưa muốn kết hôn, trước tiên muốn sinh con trước, coi như hoàn thành tâm nguyện của ông cụ… Em hiểu ý tôi chứ?”

“Cũng không phải hiểu lắm”.

Nam Mẫn cau mày: “Anh không muốn kết hôn, muốn sinh con trước, sau đó thì sao?”

Những chuyện này không liên quan gì đến cô, anh ta nói với cô làm gì…

Phó Vực nhìn chằm chằm Nam Mẫn, bỗng nhiên Nam Mẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh ta, cô hiểu rồi, là đang nhằm vào mình.

Bình luận

Truyện đang đọc