VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 325

“Được rồi, anh ta không cho thì tôi cho cậu. Suy cho cùng thì chúng ta mới là anh em ruột cơ mà”.

Gương mặt Nam Ninh Bách chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Năm đó ông già chê anh em chúng ta không đủ tư chất, khăng khăng đi nhận nuôi một người ngoài, còn cho anh ta kế thừa toàn bộ tuyệt học của mình. Ông già gạt chúng ta, nói đó là con riêng của mình, chó má! Uổng công tôi gọi anh ta là anh cả nhiều năm như vậy, má nó chứ!”

“Tôi cũng thật lòng xem anh ta là anh cả, nhưng anh ta đối xử với anh em chúng ta thế nào. Bản thân mình thì lên như diều gặp gió, lại không biết đề bạt anh em trong nhà, tôi chỉ muốn xin anh ta một cái đỉnh thanh đồng, mấy thứ đó giá trị bao nhiêu đâu, anh ta vẫn không chịu cho”.

Nam Ninh Trúc ấm ức, lại tức giận: “Anh nói xem tại sao anh ta lại không chịu sống những ngày tốt đẹp, cứ phải ép chúng ta đến đường cùng! Nếu không chúng ta có giúp người ngoài đối phó với người nhà không?”

“Được rồi, được rồi, đã là chuyện quá khứ rồi, còn nhắc tới làm gì nữa”.

Nam Ninh Bách giơ tay ngăn ông ta lại, nói: “Tổ chức tang lễ cho cháu cả nhà ta xong, chúng ta lại sửa sang lại những thứ trong tay nó, tất cả động sản và bất động sản sẽ được chia đều. Khu vườn Hoa Hồng tôi lấy, căn nhà ở thành phố Nam kia cho cậu, đừng nói là anh không thương cậu đấy”.

“Thế mới đúng chứ, chỉ có anh hai tốt với em thôi”.

Nam Lâm kể lại chuyện mình nghe được tối hôm đó cho Nam Mẫn.

Cô ấy sợ quên nên lúc nghe xong đã ghi lại nó trong nhật ký.

“Nếu chị không tin thì em lấy nhật ký ra cho chị xem…”

Nam Lâm thấy Nam Mẫn lẳng lặng nghe thì mặt không chút thay đổi, từ đầu đến cuối cảm xúc của cô không hề có sự thay đổi, cứ tưởng chị không tin lời mình, cô ấy bèn đứng dậy định đi lấy nhật ký.

Nam Mẫn cũng chỉ cười lạnh: “Tại sao tôi lại không tin? Không giấu gì em, nhật ký của em tôi đã xem rồi”.

Nam Lâm nghe thế thì cả người chợt cứng đờ.

“Chị?”

Nam Mẫn lẳng lặng nhìn cô ấy, đáy mắt là sự lạnh lẽo, băng giá đến lạ.

“Em nghĩ tại sao tôi lại giả chết, rồi tại sao lại diễn màn kịch “chết đi sống lại” để đột ngột trở về, rời khỏi nơi này ba năm, tôi đã nắm giữ được toàn bộ bằng chứng phạm tội của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc. Có thể tiễn bọn họ vào tù bất kỳ lúc nào”.

Nghe đến đó, Nam Lâm hết sức hoảng hốt.

Cô ấy tròn mắt nhìn Nam Mẫn: “Thế chị, tại sao chị…”

“Tại sao không đẩy họ vào đó ngay lập tức ấy hả?”

Nam Mẫn nói tiếp lời của Nam Lâm, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Trực tiếp chém đầu thì còn gì thú vị nữa, xẻo từng miếng thịt trên người họ mới là hình thức tra tấn đau đớn nhất dành cho một tội phạm mà, đúng chứ?”

Nam Lâm ngơ ngác nhìn Nam Mẫn, cảm thấy lạnh cả người, lạnh từ chân đến sâu trong tim, sống lưng cũng lạnh toát.

“Thế thì chị đã biết bác cả không phải là con ruột của nhà họ Nam, em với chị… Cùng với Nam Nhã, cũng không phải là chị em họ ruột thịt rồi ư?”

Nam Mẫn ngước lên nhìn cô ấy một cái: “Ruột hay không ruột, chuyện đó được xét theo tiêu chí nào, dựa vào huyết thống hả? Vì bố tôi không phải là anh ruột của Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc nên bọn họ ghen ghét sinh hận với ông ấy, đuổi tận giết tuyệt, mặt khác thì sao, bọn họ lại lấy danh nghĩa em trai ruột để thừa hưởng si sản mà bố tôi để lại”.

Bình luận

Truyện đang đọc