Chương 798
Nhưng có rất nhiều chuyện, một khi đã xảy ra rồi thì sẽ không thể quay lại được.
Trên đường trở về khu vườn Hoa Hồng, Nam Mẫn nhìn kính chiếu hậu thấy Dụ Lâm Hải vẫn còn đứng yên đó, mãi không chịu rời đi.
Bóng anh ngày càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn một chấm nhỏ rồi biến mất.
Cô chuyển tầm mắt, sau đó dừng lãi trên đóa hoa màu hồng phấn, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.
Thất tịch mấy năm trước, cô luôn mong chờ anh có thể giống với những người chồng khác, tặng cho cô một bó hoa hồng, hoặc là một cành hoa thôi cũng đủ rồi.
Nhưng cô chưa từng nhận được.
Có lẽ anh không phải là người biết lãng mạn, cô đã an ủi mình như thế.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, đàn ông không lãng mạn chẳng phải vì họ không biết, mà là lười không muốn phí sức, cũng như chưa gặp được người để bản thân phải suy nghĩ đến việc đó mà thôi.
Trước kia cô không được nhận, bây giờ cuối cùng cũng nhận được rồi, nhưng cô không cần nữa.
Nhìn xem, cuộc sống này buồn cười như thế đấy, vẫn luôn như thế, không thể như ý.
Nam Mẫn buồn bã nở nụ cười.
Có một câu nói rất đúng, một hôn nhân đẹp giúp ta hiểu được cách yêu thương người khác, một hôn nhân đổ vỡ lại giúp ta học được cách yêu bản thân mình.
Cuộc sống sau này, cứ yêu thương bản thân mình rồi vui vẻ sống thôi.
—
Cơ thể và tinh thần đều rệu rã, Nam Mẫn tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát.
Kỳ quái là, rõ ràng cơ thể đã mệt mỏi đến cùng cực, lại không thể ngủ được, mí mắt vừa nhắm lại thì trong đầu cô lại xuất hiện những cảnh tượng đáng sợ đã từng trải qua.
Về cô, về bố mẹ, những ký ức đó vốn đã được cô niêm phong và cất vào một nơi sâu nhất trong kho ký ức, vậy mà nay khi Kiều Lãnh trở về thì tất cả đều bị lôi ra.
Trên trán là một lớp mồ hôi mịn, mãi đến khi vệ sĩ gọi một tiếng, nhắc nhở: “Cô cả, sắp đến nhà rồi”, cô mới đột ngột bừng tỉnh.
Vệ sĩ thấy vẻ mặt hoảng hốt mơ màng của cô thì săn sóc hỏi.
“Cô cả, cô không sao chứ?”
Nam Mẫn chậm chạp lấy lại bình tĩnh, dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng khàn khàn: “Không sao”.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen dần chạy về phía khu vườn Hoa Hồng, ánh đèn chói mắt chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng người trước mặt.
Dường như đang có người nấn ná trước cửa khu vườn Hoa Hồng.
Vệ sĩ ngồi bên tay lái phụ híp mắt: “Ai mà to gan như vậy, dám gây chuyện ở trước cổng khu vườn Hoa Hồng?”
Nam Mẫn nhìn về phía trước, cũng nhíu mày.
Trước mặt là hai bóng người, nhìn lại thì chính là Nam Nhã cùng với… Tần Giang Nguyên đây mà?