VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 227

Thư Anh vừa bước vào, trông thấy Dụ Lâm Hải thì hơi sững người, nhưng vẫn cười chào hỏi anh: “Chào giám đốc Dụ”.

Dụ Lâm Hải không lên tiếng trả lời, mà chỉ căng thẳng nhìn về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn vừa mới hiểu lầm chuyện Thư Anh xong, không thể để cô hiểu lầm thêm lần nữa.

Thư Anh nhìn theo tầm mắt Dụ Lâm Hải, trông thấy Nam Mẫn. Khoảnh khắc chạm mặt cô, cả người cô ta bỗng cứng đờ, nụ cười trên môi cũng trở nên đông cứng, lạnh lùng.

“Là cô!”

Cảm xúc của Thư Anh thay đổi quá nhanh, địch ý cũng hết sức rõ ràng, khiến con người ta muốn lờ đi cũng khó.

Nam Mẫn hờ hững, nhíu mày thật chặt: “Cô Thư Anh, chúng ta quen biết nhau hả?”

Những người phụ nữ thường dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của đối phương, từ đó đoán xem người này là địch hay bạn, cô gái tên Thư Anh này lại cho cô cảm giác không thể phân biệt được.

Hình như Thư Anh cũng nhận ra bản thân mình quá kích động, thấy Dụ Lâm Hải che chắn trước mặt Nam Mẫn theo bản năng và nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng, Thư Anh lập tức kiểm soát lại tâm trạng, nhếch môi.

“Cô cả nhà họ Nam danh tiếng lẫy lừng, sao tôi có thể không biết được? Nhưng chắc là cô không biết tôi đâu”.

Nam Mẫn trả lại chính xác câu nói vừa nãy cho cô ta: “Cô Thư Anh danh tiếng lẫy lừng, sao tôi có thể không biết được cơ chứ?”

Thư Anh nghe thế bèn quay sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cô ta lặng lẽ quan sát Nam Mẫn một phen, cảm thấy Nam Mẫn mà cô ta gặp được không giống với “Tiểu Mẫn” mà người đó hay nhắc tới cho lắm.

Thang máy đi xuống rất nhanh, Cố Hoành và Hà Chiếu lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt vẫn dán chặt vào người Thư Anh, sắc mặt đỏ bừng.

Mãi đến khi thang máy mở ra, Thư Anh quay sang khẽ gật đầu, mỉm cười rồi rời đi, thì Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải mới giơ tay vỗ bộp một cái trước mặt trợ lý nhà mình: “Vẫn còn nhìn hả, tròng mắt sắp rơi ra đến nơi rồi kìa”.

Lúc này linh hồn nhỏ bé của Cố Hoành và Hà Chiếu mới quay về với họ, nhưng vẫn không thể nén được sự kích động trong lòng.

“Má ơi, Thư Anh đó! Không ngờ cuộc đời mình lại có thể gặp được Thư Anh ngoài đời, còn được đứng cùng một thang máy với cô ấy, cảm giác như vừa nằm mơ vậy”.

Hà Chiếu gật đầu đồng cảm: “Cô ấy ngoài đời còn đẹp hơn cả trong TV, đúng chứ. Tôi cảm thấy cô ấy là ngôi sao không ăn ảnh nhất trong giới đấy”.

“Đúng vậy!”, Cố Hoành không thể đồng ý hơn: “Hồi còn đi học, mấy tên trong phòng ký túc bọn tôi tải rất nhiều phim cô ấy đóng, có thể nói cô ấy chính là nữ thần, là người tình trong mộng của rất nhiều người đó! Nhiều năm trôi qua rồi mà cô ấy vẫn còn đẹp như thế!”

“Nữ thần đúng là nữ thần, dấu vết thời gian để lại chỉ giúp cô ấy có vẻ trưởng thành và trải đời hơn mà thôi…”

Hai trợ lý tôi một câu anh một câu bắt đầu trao đổi, bất tri bất giác đi về phía trước, hoàn toàn bỏ quên sếp lớn nhà mình.

Bình luận

Truyện đang đọc