Chương 566
Dinh thự nhà họ Tần này chỗ nào cũng tốt, chỉ có gác xép này bị dột!
Gác xép vốn ẩm ướt nóng nực, trời vừa mưa thì càng không thể ở.
Nam Nhã muốn trốn đến bên tường, nhưng hai tay cô ta bị trói, trên cổ chân cũng buộc dây xích dùng để xích chó, rất ngắn, không nhúc nhích nổi.
Người nhà họ Tần ghét cô ta ồn ào, cái giẻ lau được nhét vào miệng cô ta không biết đã lau cái gì, trong miệng đầy mùi lạ, muốn kêu cũng không không kêu được, chỉ có lúc ăn cơm, bọn họ mới bỏ ra cho cô ta.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nam Nhã đã khóc sưng phù đôi mắt, giống như con ếch bi thương. Cô ta sống hơn hai mươi năm, ấm ức phải chịu cũng không nhiều bằng mấy ngày này.
Cả nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều không phải con người!
Trong bụng cô ta còn mang đứa con của Tần Giang Nguyên, bọn họ lại đối xử với cô ta như vậy, nghĩ mãi, nghĩ mãi, Nam Nhã lại muốn khóc… Đột nhiên cô ta nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ Nam Lâm, nhớ…
Bà nội nó, bây giờ cô ta lại bắt đầu nhớ đến cả Nam Mẫn!
Trước đây cô ta cảm thấy Nam Mẫn rất tàn nhẫn, nếu không so sánh thì không tổn thương, ít nhất Nam Mẫn không muốn lấy mạng của cô ta, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Tần thực sự muốn mấy mạng của cô ta, hu hu hu…
Nam Nhã đang rưng rưng nước mắt, bên tai bỗng vang lên tiếng cốc cốc, dọa cô ta sợ không còn buồn khóc nữa, áp vào bên tường theo bản năng, chuyển động như con giun, vẻ mặt hoảng sợ, xích chân bị cô ta giật đến mức cổ chân ma sát sắp rách cả da, rỉ máu, cô ta cũng không quan tâm…
Cô ta thực sự rất sợ!
Sợ Tần Giang Nguyên đến dẫm lên mặt cô ta, sỉ nhục cô ta, càng sợ con đê tiện Phùng Thanh đó không có ý tốt muốn lấy mạng đứa con trong bụng cô ta.
Trước đây cô ta đọc truyện ngôn tình, còn cảm thấy tình tiết cấm nhốt gì đó rất cảm động, kiểu nam chính điên cuồng mất trí vừa thô vừa tục. Nhưng khi thực sự xảy ra với mình, cô ta chỉ muốn bỏ chạy, muốn về nhà tìm chị!
Nếu bây giờ Nam Mẫn xuất hiện trước mặt mình, nếu Nam Mẫn chịu đến cứu cô ta, thì cô ta tình nguyện nhận sai, xin lỗi vì tất cả những việc xấu mà mình làm với cô, cô muốn cô ta làm gì cũng được!
Nhưng đương nhiên cô ta đang ảo tưởng.
Nam Mẫn hận cô ta như vậy, ghét cô ta như vậy, làm sao có thể đến cứu cô ta cứ, chắc chắn cô chỉ mong cô ta chết ở nhà họ Tần, mắt không thấy lòng không phiền.
Nghĩ như vậy, Nam Nhã lại muốn khóc…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, lòng Nam Nhã càng lúc càng căng thẳng, cô ta muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng miệng bị nhét giẻ rất chặt, không hét ra được, muốn chạy cũng không chạy nổi, giống như con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
Cửa của gác xép “phập” một tiếng bị đập mở, Nam Nhã sợ đến nhắm hai mắt, cuộn tròn người lại, tay ôm bụng theo bản năng, chỉ sợ có người đến hại đứa con trong bụng cô ta.
Ông K sợ có nguy hiểm, dẫn đầu chạy phía trước, cửa của gác xép được đẩy mở, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm mới để Nam Mẫn đi vào.
Nam Mẫn cất bước đi vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử co lại, nhăn mày, nắm chặt nắm đấm.