VỢ CŨ NGOAN HIỀN THAY ĐỔI RỒI

Chương 247

Phía anh ta còn dễ ứng phó, phía đại ca thì sẽ đóng tên nhóc này lên cây thánh giá đạo đức, sẵn sàng bắn chết anh bất cứ lúc nào, sau này anh còn phải trải qua nhiều cửa ải.

Tiễn Quyền Dạ Khiên ra về, Dụ Lâm Hải nói với Nam Mẫn: “Anh hai này của em cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp xúc”.

Nam Mẫn liếc anh một cái.

Vừa nãy hai người còn lời qua tiếng lại cãi nhau cơ, thế mà đã bảo vệ ủng hộ nhau như vậy, đàn ông cũng dễ thay đổi vậy ư?

Dụ Lâm Hải nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt cô, thản nhiên cười nói: “Người một nhà mà”.

Người một nhà cái đầu anh.

“Ai là người một nhà với anh?”

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh một cái, lên xe của mình, còn chưa kịp đóng cửa xe, Dụ Lâm Hải đã chui vào trong theo, còn đặc biệt nhanh tay thắt dây an toàn.

“Anh muốn làm gì?”, Nam Mẫn cau mày.

Dụ Lâm Hải nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đau người, không muốn lái xe, em đưa tôi một đoạn đi”.

“….”, Nam Mẫn cắn răng, tôi đưa anh đi Tây Thiên lấy kinh!

Trên đường về, Dụ Lâm Hải vẫn nắm chặt lấy tay Nam Mẫn, như bánh nhân đậu dính chặt vào tay cô.

Nam Mẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Dụ Lâm Hải vẫn không chịu buông tay.

Thỉnh thoảng lại bảo lạnh, lúc thì bảo đau, cũng thích diễn lắm nên Nam Mẫn lười không thèm để ý tới anh.

Mãi đến khi đứng trước cửa Thủy Vân Gian, Dụ Lâm Hải phải xuống xe thì mới quyến luyến buông tay cô ra, Nam Mẫn cảm thấy tay mình có một lớp mồ hôi, không biết là từ tay anh hay tay cô.

“Tôi đi đây”, Dụ Lâm Hải nhìn cô, mở miệng nói.

Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên “ừ” một tiếng: “Tạm biệt”.

Dụ Lâm Hải vẫn chưa xuống xe, cũng không chịu nhúc nhích gì, cứ nhìn cô: “Em có quên mất chuyện gì không?”

Nam Mẫn nhíu mày, khó hiểu: “Chuyện gì?”

Dụ Lâm Hải giơ tay chỉ vào môi mình: “Bình thường khi người yêu tạm biệt nhau sẽ hôn nhau một cái mà?”

Ai làm người yêu anh vậy?

Nam Mẫn lạnh lùng híp mắt: “Nếu anh muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn anh một đoạn đường”.

Cửa xe đóng lại, sau đó nghênh ngang rời đi.

Dụ Lâm Hải đứng đó nhìn xe của Nam Mẫn hòa vào dòng xe lưu thông, dần biến mất trong tầm mắt của anh, trong lòng buồn bã mất mát.

Vô tình quá.

Ánh mắt của anh có chút lạc lõng, nhưng nhanh chóng biến thành kiên quyết, dù thế nào thì cũng đã bước được một bước rất dài rồi.

Chân thành đều bắt nguồn từ sự kiên trì.

Anh không tin mình không thể tìm về trái tim cô. Phó Vực cũng đã tới thành phố Nam rồi, cả ba sếp lớn đều có mặt, dự án trường đua ngựa cũng được tiến hành với khí thế hừng hực.

Bình luận

Truyện đang đọc