CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 104

Tô Cầm vỗ vai Đinh Nhị Tiến: “Ông già hồ đồ này ông đang nói năng xằng bậy gì vậy?”

“Tôi nói xằng nói bậy chỗ nào? Đây gọi là quân tử phòng thân!”

Khi hai người họ đang cãi nhau ầm ĩ, Tây Môn Tuấn bước đến, nói bằng một giọng mỉa mai: “Giang Nghĩa, cách của anh hay thật đấy, lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm mồi nhử, cho người khác thay mình trả nợ, rồi đem Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng bán lại để bồi thường.

Làm như vậy đối phương có thể có được công ty đáng giá 9000 tỷ, còn anh thì không còn mắc nợ, lợi cả đôi bên.”

Giang Nghĩa nhún vai: “Chỉ thiệt thòi cho xí nghiệp Thiên Đỉnh của các anh thôi, mất trắng cả một cây tiền.”

“Ồ, xem ra anh quyết tâm muốn thắng tôi?”

“Nếu không thì sao ?”

Tây Môn Tuấn nói: “Anh đừng quên, đây là tòa án, mọi thứ đều phải theo trình tự pháp luật, không thể nói anh có tiền là có thể trả nợ. Nếu việc xét duyệt không được thông qua, tiền của anh có vấn đề thì lúc đó dù anh có tiền cũng không thể trả nợ được.”

Câu nói này đã đủ rõ ràng rồi.

Với cách làm của Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn sớm đã đoán ra, cho nên anh ta cũng sớm sắp xếp sẵn.

Trần Chiêu – nhân viên tiến hành thẩm tra đã bị Tây Môn Tuấn nắm thóp, việc xem xét sẽ không được thông qua, Camus có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không cách nào giúp Giang Nghĩa trả nợ.

Cho nên, cách của Giang Nghĩa chắc chắn sẽ thất bại.

Đinh Thu Huyền nghe ra sự uy hiếp trong câu nói đó, cau mày giận dữ: “Sao anh có thể như vậy?”

Tây Môn Tuấn cười đáp: “Tôi làm sao? Ở trong kinh doanh, tôi chỉ dùng phương pháp phù hợp nhất thôi, các người mãi mãi đừng hòng trả hết món nợ này.”

Anh ta còn cố ý ghé sát tai Giang Nghĩa nói: “Sẵn đây tôi tiết lộ cho nghe một bí mật, chính tôi đã dùng thủ đoạn này để ép chết người em ruột yêu quý Giang Châu của cậu.”

Trong phút chốc, trong lòng Giang Nghĩa bừng cháy lên ngọn lửa căm phẫn. Dùng nợ nần để ép người ta đến bước đường cùng, lại còn ngăn chặn luôn cả việc trả tiền, bị dằn vặt cả về thể xác lẫn tinh thần mỗi ngày.

Chỉ có một con đường duy nhất: chết. Giang Châu đã bị Tây Môn Tuấn ép chết như thế, giờ đến lượt Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa nén lại cơn tức giận, kìm chế sự phẫn nộ, bình thản nói: “Tây Môn Tuấn, món nợ này tôi đã ghi nhớ, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là “hối hận”.

“Hối hận? Ha ha ha, tốt nhất anh nên lo cho bản thân mình trước đi, hôm nay trả không hết nợ, không chỉ anh tiêu đời, mà cả gia đình anh cũng đi đời nhà ma. Muốn đấu với tôi à? Anh còn non lắm.”…

Tòa án, trong một gian phòng nhỏ độc lập. Nhân viên thi hành dẫn Camus bước vào, cho những người đi cùng đứng bên ngoài đợi, sau đó đóng cửa lại.

Hai người ngồi đối diện nhau. Camus mở một chiếc vali ra, lấy ra những minh chứng liên quan.

“Anh Trần, trong đây là minh chứng về tài sản của tôi, anh có thể xem thử.” Trần Chiêu cười, không thèm động đến những minh chứng ấy, vắt chéo chân rồi nói: “Những minh chứng về tài sản của anh không hợp lệ, anh có thể đi rồi.”

“Sao cơ?” Camus cau mày hỏi: “Anh Trần à, anh còn chưa xem tư liệu của tôi nữa.”

“Tôi không cần xem”

“Không xem làm sao biết minh chứng của tôi không hợp lệ ?”

“Bởi vì… mọi việc tôi nói sao thì là vậy.” Trần Chiêu nở nụ cười xấu xa nhìn Camus, mọi thứ không cần nói cũng đã rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc