CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1181

Giang Nghĩa cười cười: “Em cũng đã nhìn thấy tình huống lúc đó rồi đấy, nếu như anh không làm như vậy, chẳng phải là muốn em chịu ấm ức à, anh vĩnh viễn không muốn để em chịu một chút tổn thương nào.”

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Đinh Thu Huyền vô cùng ấm áp.

“Nhưng anh cũng không thể lấy mạng sống của mình ra mà chơi đùa.” Đinh Thu Huyền nói: “Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau đuổi bọn họ đi, chúng ta nhiều người như thế, không sợ hai ba con nhà họ Cao.”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Cao Chí Định là ân nhân cứu mạng ba, em cũng biết tính tình của ba rồi đó, rất sĩ diện, đúng là chúng ta có thể đuổi hai ba con Cao đi, nhưng mà nó vẫn bị sẽ để lại vết sẹo trong lòng ba, như thế không tốt.”

Đinh Thu Huyền càng nghe, hai mắt càng ẩm ướt.

“Ông xã à, anh suốt ngày như thế.”

“Anh chỉ toàn biết nghĩ cho người khác, từ xưa đến nay không biết suy nghĩ cho chính mình.”

“Anh lo lắng em ấm ức, lo lắng mình mất mặt, nhưng anh không lo lắng mình sẽ mất mạng hả?”

Giang Nghĩa đưa tay vuốt v3 gương mặt Đinh Thu Huyền: “Anh đã nói rồi, kỹ thuật của anh rất tốt, mỗi một dao đều đã tính toán rất chính xác, cộng thêm anh đã rèn luyện một thân thể rắn chắc trên chiến trường, nhiều năm như thế, chút vết thương nhỏ ấy không đáng để nhắc tới.”

Hai người nhìn nhau, tình cảm thắm thiết.

Trăng sáng lên cao.

Đinh Thu Huyền nhắm mắt lại, Giang Nghĩa chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Lúc này cảm giác ngọt ngào hòa tan lòng người.

Trái tim được sưởi ấm.

Kít.

Cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng tách ra, tưởng là có người quen đến thăm, cả hai đều nhìn về phía cửa.

Kết quả là nhìn thấy mấy y tá nữ dẫn một người đàn ông với vẻ mặt hung ác bước vào, cẩn thận đặt anh ta lên trên giường bệnh, hầu hạ anh ta nằm xuống rồi sau đó đắp kín chăn.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Giang Nghĩa nằm bên cạnh, vô cùng bất mãn mà nói với y tá: “Có chuyện gì vậy, thế mà lại cho tôi nằm cùng phòng bệnh với người khác? Nhanh lên, đi đuổi cái tên này ra ngoài cho tôi.”

Y tá nhìn qua Giang Nghĩa, lại quay đầu nói với người đàn ông: “Anh Kim, chúng tôi thật sự xin lỗi, tất cả phòng bệnh đều đã kín người, hiện tại căn phòng này là ít người nhất.”

“Nhưng mà anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhất định sáng ngày mai sẽ chuyển anh đến phòng bệnh đơn.”

“Mong anh kiên nhẫn một đêm.”

Người đàn ông kia vô cùng khó chịu, khoác khoác tay: “Được rồi được rồi, cút ra ngoài hết đi, ông đây muốn ngủ.”

Y tá gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước nha anh Kim, anh nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì cứ nhấn nút ở trên bàn là được, phòng bệnh của anh sẽ có y tá trực ban phụ trách 24/24.

Sau khi dặn dò xong xuôi, y tá mới vội vàng rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc