CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1594

Cũng trách bản thân mình.

Nếu không phải anh ta chủ động làm phiền Giang Nghĩa thì hiện tại cũng sẽ không dẫn đến kết cục như thế này.

Vì vậy, mỗi khi bạn muốn gây phiền phức cho người khác, nhất định phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người khác chỉnh đốn, trên thế giới này chưa bao giờ cho chuyện chỉ cho phép bạn bắt nạn người khác mà không cho phép người khác bắt nạt bạn.

“Đi đi) Thường Hướng Đông lén nhìn về phía Lưu Cảnh Minh, sau đó lại nhìn chủ tịch Giang Hàn Phi.

Kết quả là, cả hai người căn bản không thèm quan tâm đến Thường Hướng Đông.

Tội lỗi tự mình làm thì tự gánh chịu.

Bất lực, Thường Hướng Đông đành phải cầm chai rượu, đi rót rượu cho những người ở bàn khác, hết bàn này đến bàn khác, hết người này đến người khác.

Đường đường là một trưởng phòng của bộ phận nghiên cứu phát triển mà lại rơi vào kết cục này, thật là đáng buồn.

Có bài học của Thường Hướng Đông sờ sờ trước mắt, mọi người vừa sợ vừa hận Giang Nghĩa.

Hận anh vừa đến đã cướp mất vị trí người nối nghiệp.

Sợ anh sẽ chỉnh đốn mình như chỉnh đốn Thường Hướng Đông.

Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc hiện tại, mặc dù mọi người vần còn rất bất mấn với Giang Nghĩa, nhưng chí ít không ai dám đứng ra gây hấn một cách không kiêng dè gì như vậy nữa.

Thông qua việc đối phó với Thường Hướng Đông, Giang Nghĩa đã mang đến cho mọi người một màn kịch ‘giết gà dọa khỉ một cách sinh động.

Làm thống soái ở biên giới phía tây nhiều năm như vậy, Giang Nghĩa đã biết được lề lối ở trong đây.

Có nhiều lúc, muốn quản lý một nhóm người, không thể chỉ khiến người ta tôn kính bạn mà nhiều lúc còn phải khiến người ta sợ bạn.

Chỉ có tôn kính mà không sợ, sẽ xảy ra rắc rối.

Không cần biết Giang Nghĩa có muốn tiếp quản Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc hay không, chí ít hiện tại anh là cậu cả ở đây, cho nên phải ra dáng của một cậu cả, khiến người khác sợ anh là hành động cần thiết.

Giang Hàn Phi rất hài lòng, chủ động võ tay.

Lập tức, mọi người đều nhao nhao võ tay tán thưởng theo, vô cùng kính phục với màn biểu hiện vừa rồi của Giang Nghĩa.

Giang Hàn Phi nói: “Nghĩa, ta thực sự không nhìn nhầm con, cho dù là gan dạ hay là mưu trí, con đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nghĩa, có một người kế nghiệp mãnh hổ như con, ta thực sự chết không hối tiếc.”

“Ba, đừng nói lời buồn phiền như vậy, có con ở đây, sẽ không để cho ba chết đâu.”

“Haha, được!”

Mọi người tiếp tục buổi yến tiệc.

Bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc.

Dưới sự yêu cầu năm lần bảy lượt của Giang Hàn Phi, đám người Giang Nghĩa không cần ở trong khách sạn nữa, Giang Hàn Phi ra lệnh cho người dọn dẹp sạch sẽ căn biệt thự bỏ không của mình để đám người Giang Nghĩa đến ở, đồng thời còn bố trí quản gia, người giúp việc, thợ làm vườn, đầy đủ mọi thứ.

 

Bình luận

Truyện đang đọc