CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1255

Mở ra, bên trong là một bộ trang sức chế tác thủ công sang trọng.

Hai cái vòng tay, một cái vòng cổ, một đôi hoa tai, tất cả đều làm bằng ngọc, nhìn qua tỉ lệ thì cực kỳ quý giá, không có vài tỷ là không mua được một bộ này.

Hầu Dương cười ha ha nói: “Bộ trang sức này gọi là ‘Bách điểu triều phượng’, rất phù hợp với Bà Giang.”

Đinh Thu Huyền nhìn lướt qua, không thể không nói, là thứ tốt!

Nhưng mà, vẻ mặt của Giang Nghĩa vẫn lạnh nhạt.

“Hai người lấy lại quà tặng đi.”

Vẻ mặt của Hầu Dương không được tốt lắm, bản thân mình đã xuống nước đến tận nhà nhận lỗi, hơn nữa quà nhận lỗi còn không rẻ, sao người này lại không thấu tình đạt lý như vậy chứ?

Thư ký bên cạnh vội vàng nói: “Anh Giang, chúng tôi biết ngài phải chịu nhiều oan ức. Kỳ thực mười viên đá thô lần trước ngài chọn đều là cực phẩm, chẳng qua lúc đưa đi cắt bị thay đổi, vị công nhân cắt đá kia là cắt mấy viên đá phế phẩm đã bị bỏ đi, kết quả mới hiểu lầm ngài, thật sự rất xin lỗi.”

Những lời này, đã đổ tất cả trách nhiệm cho người thợ lớn tuổi kia, phủi sạch trách nhiệm của bọn họ.

Nhưng Giang Nghĩa chẳng phải trẻ con ba tuổi, sao có thể bị những lời này lừa chứ.

Anh lại nói lần nữa: “Có một số việc, không phải xin lỗi là có thể giải quyết. Các người không phải trẻ con, phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Lấy quà lại đi, Giang Nghĩa tôi sẽ không bao giờ hợp tác với Trang sức Mạc Bắc của các người nữa.”

Những lời này coi như đã xong rồi.

Rốt cuộc Hầu Dương cũng không nhịn nổi nữa.

Ông ta vỗ bàn quát ầm lên: “ĐM, ông đây nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, cậu ngang ngược còn ra vẻ lên mặt với ông đây sao? Hếch cái mũi lên đúng không?”

“Nói cho cậu biết, hợp đồng hôm nay, cậu nhất định phải ký, không ký cũng phải ký!”

Giang Nghĩa cười lạnh: “Hả? Nếu tôi mà không ký thì sao?”

Hầu Dương cho thư ký một ánh mắt.

Thư ký ngầm hiểu, đi thẳng ra cửa, đóng cửa lại.

Sau đó, Hầu Dương từ trong túi móc ra một con dao, rạch một đường trên bàn, trên bàn liền xuất hiện một vết rạch dài, đủ để thấy con dao sắc thế nào.

Giang Nghĩa thở dài.

Một cái bàn đẹp như vậy, hỏng rồi.

Hầu Dương mua may con dao, lạnh giọng nói: “Giang Nghĩa, cậu cũng không tìm hiểu xem Hầu Dương tôi là người thế nào à? Người trong giới, có ai mà không gọi tôi một tiếng ‘anh Dương’ chứ? Hôm nay ông đây nhận lỗi với cậu, đó là cho cậu mặt mũi. ĐM cậu còn dám giả bộ với ông đây, thật sự cho rằng ông Dương đây dễ bắt nạt à?”

“Hôm nay tôi sẽ đặt những lời này ở đây, cậu chỉ cần thành thật ký vào bản hợp đồng này, chúng ta sẽ thành bạn bè, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, tiền cho cậu cũng không thiếu một đồng.”

“Nhưng nếu tên nhóc cậu dám cùng tôi giả làm sói đuôi to, ông đây sẽ không khách khí nữa.”

“Vợ cậu như hoa như ngọc thế kia, cậu cũng không muốn trên mặt cô ta có thêm vài vết sẹo chứ? Xấu lắm đúng không?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc