CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1920

Đàm Vĩnh Thăng quay đầu thoáng nhìn quản gia già và hỏi: “Ồ? Tại sao lại nói như vậy.”

Quản gia già mỉm cười.

Sau đó ông ta đằng hăng một cái mới đáp: “Tuy nói Chế tạo Trí Canh là lá phổi của nhà họ Đàm chúng ta, nhưng tình trạng tham nhũng lại cực kỳ nghiêm trọng, sau khi điều tra nghiêm ngặt, không biết có bao nhiêu món nợ khó đòi, nợ chết! Lá phổi này đã nát từ lâu rồi.”

“Nhất là người phụ trách Chế tạo Trí Canh – Dương Trí Dũng, ỷ vào địa vị và thân phận người sáng lập mà ông ta đã vơ vét được rất nhiều tiền trong từng ấy năm qua, thậm chí kiếm còn nhiều hơn người trong tộc nữa.

“Người đó đã được cảnh sát để mắt tới từ lâu, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện thôi.”

“Ông chủ mượn tay cậu chủ để diệt trừ Chế tạo Trí Canh, thứ nhất xem như cho Giang Nghĩa một đầu danh trạng, chiếm được lòng tin của cậu ta; thứ hai đã gần như cắt đứt lá phổi nát không còn giá trị gì như Chế tạo Trí Canh; thứ ba kịp thời rũ sạch quan hệ với Dương Trí Dũng, nếu sau này cảnh sát có điều tra thì chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy.”

“Có thể nói đây là một mũi tên trúng ba con chim!”

“Vì vậy tôi mới chúc mừng ông chủ lại giải quyết một mối phiền phức to lớn.”

Đàm Vĩnh Thắng nhìn quản gia già vô cùng kinh ngạc, một lúc sau, ông ta mới bật cười ha ha.

“Ông đấy, đúng thật là con giun trong bụng tôi, tôi nghĩ gì ông đều biết hết.”

Quản gia già từ tốn đáp: “Tôi ở bên cạnh ông chủ từ năm mười mấy tuổi, suốt mấy mươi năm trôi qua, nếu chỉ chút ít năng lực phân biệt như thế mà cũng không có thì làm sao hầu hạ cho ông chủ đây?”

Đàm Vĩnh Thăng gật đầu: “Trên đời này chỉ có mình ông hiểu và chăm sóc tôi như thế, còn cẩn thận hơn vợ của tôi nữa. Haiz, nếu ông trẻ lại hai, ba mươi tuổi, chắc chắn tôi Sẽ truyền vị trí gia chủ nhà họ Đàm này lại cho ông.”

Quản gia già cười ha ha và trả lời: “Ông chủ, ông sẽ không làm vậy đâu, vì tôi đã già rồi nên ông mới yên tâm về tôi. Nếu tôi trẻ lại hai, ba mươi tuổi, ông sẽ không đối xử với tôi như thế, chắc chắn ông sẽ phòng bị tôi mọi mặt, thậm chí còn đuổi tôi đi chứ không phải muốn tôi làm gia chủ nhà họ Đàm. Bởi vì…”

Quản gia già bất ngờ nhìn Đàm Vĩnh Thăng, nói cực kỳ nghiêm túc: “Trong lòng ông chủ, gia chủ nhà họ Đàm mãi mãi chỉ có một người, đó chính là ông, ai dám ngấp nghé vị trí này thì chắc chắn sẽ chết!”

Bấy giờ, ngay cả Đàm Vĩnh Thắng cũng phải đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Không ngờ quản gia già thường ngày cực kỳ khiêm tốn này lại có lòng dạ sâu như thế, chẳng những hiểu rõ mình mà còn hiểu sâu sắc hơn cả bản thân mình.

Đàm Vĩnh Thăng bèn thở dài: ‘Hôm nay ông khiến tôi cảm thấy sợ hãi đấy.”

Quản gia già chỉ cười: “Ông chủ không cần phải sợ tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội ông, thậm chí đến lúc cần thiết, tôi tình nguyện hy sinh tính mạng vì ông. Ở trong lòng tôi, nhà họ Đàm chỉ có một chủ nhân duy nhất, đó chính là ông!”

Dứt lời, quản gia già cúi đầu xuống rồi lắng lặng lui ra.

Đàm Vĩnh Thăng nhìn theo bóng lưng quản gia già rời đi, không khỏi cảm khái trong lòng.

Trên đời này, người tài xuất hiện nhiều khôn kể, không thể xem thường bất cứ ai, lỡ đâu đi nhầm một bước thì có thể sẽ thua cả ván cờ.

Đàm Quốc Đống nhanh chóng về đến nhà, anh ta gặp mẹ của mình – Vu Mỹ Lan.

Hôm nay trông Đàm Quốc Đống có vẻ mỏi mệt hơn xưa rất nhiều, đầy bụng tâm sự đều viết lên trên mặt, ai cũng nhìn ra hiện giờ anh ta vô cùng lo lăng và rầu rĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc