CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1489

Người trong nhà đang thảo luận, bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng còi.

“Hửm? Ai tới vậy?”

Đinh Nhị Tiến nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở cửa, một cánh sát tay cầm một bức thư chạy tới cửa.

“Xin hỏi là nhà của Đinh Nhị Tiến sao?”

“Phải.” Đinh Nhị Tiến có hơi sợ hãi, đang yên đang lành cảnh sát tới đây làm gì?

“Đây là thư trong thành phố gửi cho ông, xin hãy nhận lấy.”

“Trong thành phố? Thư?”

Đỉnh Nhị Tiến mặt mày ngờ đãn nhận lấy bức thư, ngồi ở trên sô pha, cẩn thận mở ra.

Trong thư là ba tấm thiệp mời.

Ông ta lấy ra một cái, đọc: “Đặc biệt mời ông Đỉnh Nhị Tiến tham gia đại lễ nghỉ hưu của tổng phụ trách khu Giang Nam!”

Bên dưới ghi chỉ tiết thời gian và địa chỉ.

Đinh Nhị Tiến đơ rồi, một chủ nhiệm bộ phận của cục thủy lợi nhỏ bé như ông ta, có tài đức gì được tham dự đại lễ như vậy?

Còn có hai tấm còn lại, lần lượt là cho Đinh Thu Huyền và Tô Cầm.

Điều này càng hoang đường rồi.

Đinh Nhị Tiến nói như nào đi nữa cũng là người của cơ quan nhà nước, ông ta có thể tham gia còn có thể hiểu một chút xíu, vậy Định Thu Huyền và Tô Cầm dựa vào đầu cũng có thể tham gia?

Tô Cầm nói: “Liệu có khi nào là vì thân phận tổng giám đốc của Star Jewelry của Thu Huyền không?”

Đinh Nhị Tiến lắc đầu liên tục: “Đừng nháo nữa, cho dù muốn mời, vậy cũng là mời Kỳ Chấn, chứ không phải mời Thu Huyền! Hơn nữa cả thành phố có biết bao nhiêu công ty, nếu mời hết thì ngồi nổi sao? Tóm lại, Thu Huyền dựa vào thân phận tổng giám đốc để tham dự, vậy vợ à bà dựa vào đâu?

Bà chỉ là một bà nội chợ ở nhà nấu cơm giặt quần áo, không có việc gì thì ra ngoài khiêu vũ ở quảng trường, bà nói xem bà dựa vào đâu được tham gia đại lễ nghỉ hưu của tổng phụ trách?”

Hỏi câu này làm Tô Cầm nghẹn.

Phải, dựa vào đâu?

Tô Cầm cho dù là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Ngoài ra…

Đỉnh Thu Huyền nhíu mày nói: “Con và ba mẹ đều được mời, nhưng tại sao không mời Giang Nghĩa?”

Giang Nghĩa phì cười, trong lòng cười trộm.

Anh là nhân vật chính, là anh mời người khác, sao có thể nhận lời mời chứ?

Đinh Nhị Tiến chớp mắt, có hơi lo lắng mà nói: “Đây liệu có phải một cái bấy không?

Có người cố ý chơi xỏ nhà chúng ta? Rốt cuộc có nên tham gia không?”

Định Thú Huyền đã cười: “Ba, đây là thiệp mời do xe cảnh sát đích thân chạy tới đưa, bên trên cũng có dấu của thành phố, ba cảm thấy có ai có thể có quyền lực lớn như vậy để hại chúng ta chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc