CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1832

Nhớ lúc đầu chính vì điều này, Tuần Dương của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc mới tức giận, vô tình xem Giang Nghĩa là nội ứng.

Không có phương thức liên lạc chính là không có, cũng không quan trọng.

Giang Nghĩa nhìn Socrates một cách rất nghiêm túc, nói: “Giống như những gì ông đã biết, Laura dùng cách vu cáo hãm hại gài bấy tôi và nhà họ Mạc rất thảm.”

“Tôi hi vọng ông có thể giúp tôi làm rõ chuyện này.”

“Như vậy, tôi và nhà họ Mạc đều bình an vô sự, lúc đó Laura chắc chắn sẽ tức giận đến mức đêm nào cũng mất ngủ, mối thù của ông không phải đã được báo rồi sao?”

Socrates cau mày.

Nói ra thì Mạc Nguyên cũng là kẻ thù của ông ta.

Vì báo thù một kẻ thù, mà đi giúp đỡ một kẻ thù khác, như vậy có hợp lý không?

Trong lúc ông ta vẫn còn do dự, chưa quyết định, Giang Nghĩa nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ lập tứ bảo vệ, đưa ông rời khỏi Thủ Đô, đến lúc đó Laura và cả giới y học muốn tìm đánh ông cũng không thể đánh được, cảm giác kia không phải là rất sảng khoái sao?”

Không thể không nói, Giang Nghĩa biết rất rõ suy nghĩ của những kẻ tiểu nhân như thế này.

Socrates bật cười.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ Laura muốn đánh mọi trách nhiệm về mình, khiến ông trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.

Như vậy, tôi và nhà họ Mạc mới có thể thoát thân.”

Xấu như vậy?

Socrates gãi đầu.

Nói cách khác, thực ra tất cả trách nhiệm đều thuộc về Laura, nhưng vì không có chứng cứ trừng trị Laura nên bây giờ Mạc Nguyên phải gánh chịu tất cả.

Mà Giang Nghĩa lại muốn để Socrates chủ động cõng cái nồi này.

Như vậy, có thể giúp Mạc Nguyên thoát thân, đồng thời cũng có thể khiến Laura tức đến nửa sống nửa chết.

Có chút không hợp thói thường, nhưng cũng không phải không thể.

Socrates nghiến răng nói: “Như vậy tôi hï sinh hơi nhiều, tôi làm như vậy, sẽ khiến dang tiếng bị xấu đi, để tiếng xấu muôn đời.”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà muốn phì cười.

Nhưng chuyện thiếu đạo tức mà lúc trước ông làm đã đủ để tiếng xấu muôn đời rồi, có xấu thêm một chút cũng sẽ không sao đúng không?

Bạch Dương lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, đặt lên bàn.

Socrates cười: “Này, anh Giang, anh nghĩ Socrates tôi là một người thiếu tiền sao?

Nhà tôi là một gia tộc lớn, từ trước đến nay đều không thiếu tiền có được không? Dùng một tấm thẻ để mua chuộc tôi, haha.”

Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì.

Bạch Dương ở bên cạnh giải thích hộ: “Bác sĩ Socrates, tấm thẻ này không phải là thẻ ngân hàng, mà là thẻ VIP chí tôn của club Ngọc Quang.

“Cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc