CHIẾN THẦN TU LA


Tên tóc rối đó cắn răng phản bác: "Tên nhóc, mày cho rằng mình có thể đánh sao? Có biết mày đang xúc phạm tới ai không?"
"Ồ? Ai vậy?"
Tên tóc rối vui mừng nói: "Nói cho mày biết mày đừng có sợ đến mức tè ra quần đó, chúng tao là người của Hồng Vụ Chiến Tuyến!"
Hồng Vụ Chiến Tuyến?
Giang Nghĩa suy nghĩ một chút, hình như có chút ấn tượng, anh nhớ lại lúc ở công viên Hoa Hải, anh đã bảo Kim Ngưu dạy dỗ bọn chúng một trận, nhưng mà sao vết thương của mấy người bọn họ lại hồi phục nhanh như vậy?
Nhìn thấy Giang Nghĩa ngây người ra, tên tóc rối đứng dậy phủi bụi trên người: "Bây giờ biết sợ rồi chứ?"
Anh ta vẫn chưa kịp đứng vững thì đã bị Giang Nghĩa đạp một cú, tên tóc rối bay thẳng ra xa.

Anh ta nằm trên mặt đất, lấy điện thoại di động ra: "Còn dám đánh tao sao? Được, mày đợi đấy, tao sẽ gọi cho đại ca, mày đứng đó chờ chết đi!"
Giang Nghĩa cười khẩy, không lo lắng gì, bình tĩnh ngồi trên lan can, yên lặng chờ đợi.

Chưa đầy 20 phút sau, một nhóm người khác chạy đến, hình như có hơn 20 chiếc moto, với lại lần này mỗi xe có ít nhất hai người ngồi.


Thậm chí có một vài xe ngồi ba người.

Có thể thấy rõ là bọn họ đến đây để trợ giúp.

Tên tóc rối chạy tới phía trước nói với tên cầm đầu: " Đại ca Giả, chính là tên đó, nó biết bọn em là người của Hồng Vụ Chiến Tuyến, vậy mà vẫn dám đánh!"
Người này là đại ca Giả, chính là Giả Chiến của Hồng Vụ Chiến Tuyến.

Anh ta cúi khom người, khóe miệng nhếch lên, nhổ nước bọt vào tên tóc rối kia: "Bảy tám người mà không thể đánh một người, đúng là đồ bỏ đi mà, thật mất mặt Hồng Vụ Chiến Tuyến chúng ta.

"
Anh ta cầm một cây gậy sắt đi về phía Giang Nghĩa.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Giả Chiến dần dần cảm thấy người đàn ông trước mặt có vẻ hơi quen mắt, tựa như đã nhìn thấy anh ở đâu đó.

Lúc anh ta còn cách Giang Nghĩa chưa đầy ba mét, khoảng cách ấy có lẽ đủ để nhìn thấy rõ khuôn măt của đối phương.

Khi ánh trăng chiếu rọi, Giang Nghĩa từ từ ngẩng đầu lên.

Dưới ánh sáng của ánh trăng, khuôn mặt của Chiến thần Tu La dần dần hiện ra.

Boong!
Thanh sắt trong tay Giả Chiến rơi xuống đất, toàn thân anh ta run lên bần bật, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà chảy xuống, lúc này cả người đều tràn đầy sự sợ hãi kinh hoảng.

Là anh, người đàn ông đáng sợ đó!

Nhớ lần trước ở công viên Hoa Hải, Giả Chiến bị Giang Nghĩa đánh đến tàn phế, anh ta đã phải tốn rất nhiều tiền điều trị để có lại được dáng vẻ hiện tại.

Tuy nhiên, vết thương trên cơ thể thì dễ hồi phục, còn vết thương trong tim lại khó mà lành.

Mỗi khi nhìn thấy ai đó giống như Giang Nghĩa trên đường, anh ta sẽ cúi đầu sợ hãi, thậm chí còn không dám di chuyển.

Mặt mũi của một người được đám đàn em gọi là đại ca mất sạch.

Hồng Vụ Chiến Tuyến cũng từ đó mà suy tàn, gần đây trở thành một nhóm nhỏ có đẳng cấp thấp, rất nhiều tên đàn em lúc đầu đã chuyển sang làm đàn em cho những tên đại ca khác.

Từ tận sâu đáy lòng, Giả Chiến thật sự rất sợ Giang Nghĩa.

Ngay cả nhìn một người giả giống Giang Nghĩa thôi cũng khiến anh ta sợ chết khiếp, huống chi người trước mắt chính là người thật?
Chỉ là Giả Chiến hoàn toàn không biết tên thật của Giang Nghĩa, nếu như anh ta biết thì tối nay dù có ra sao anh ta cũng sẽ không nhận giao dịch này.

Muốn lấy mạng của Tu La?
Hừ, không những không thể lấy được mà bản thân còn toi mạng!

Tuy nhiên, tên tóc rối bên cạnh Giả Chiến lại không hề hay biết gì, dù sao thì anh ta cũng không tham gia vào trận chiến lúc trước.

Anh ta dùng gậy bóng chày chỉ vào Giang Nghĩa: "Thằng khốn, hôm nay đại ca Giả đã ra mặt tới đây, mày chết chắc rồi! Bây giờ cho mày một cơ hội, quỳ xuống liếm sạch mặt giày cho đại ca Giả, tao sẽ chừa cho mày một mạng.

"
Giang Nghĩa khẽ cười, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn đại ca Giả.

Nhìn về phía Giả Chiến.

Cơ thể anh ta như đang run lên, thậm chí gần như không thể đứng vững.

\u0002\u0002.


Bình luận

Truyện đang đọc