CHIẾN THẦN TU LA

Chương 353

Không mất mạng?

Cũng mất mặt mà!

Miệng Đinh Phong Thành mếu không còn gì, muốn khóc quá mà không khóc ra được.

Lúc đầu nhận nào là hoa nào là đón chào bao nhiêu, lúc này thì phải chịu sự nhục nhã áp lực bấy nhiêu.

Rắn Hổ Mang nói: “Nên nói tôi nói đến đây, đi trước đây, đợi điện thoại của tôi thông báo cho anh biết thời gian địa điểm nhé.”

Nói xong thì quay người rời khỏi.

Đinh Phong Thành ngây người tại chỗ, không biết nói gì mới được.

Dựa vào kĩ năng lái xe dỏm đó của anh ta sao có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp được? Nhưng anh ta không thể “đào binh” được, giấy sinh tử cũng đã kí, thua thì phải bị hái xuống bảng hiệu.

Thế này thì phải làm sao mới được?

Cố tình là Đinh Trung còn rất tin tưởng anh ta.

Ông vỗ vai Đinh Phong Thành: “Phong Thành cố gắng, đừng khiến ông nội thất vọng. Nếu con đã có thể thắng bọn họ một lần thì đương nhiên có thể thắng lần hai!”

“Dám hênh hoang ở trên đầu nhà họ Đinh chúng ta, ha hả, để họ biết sự lợi hại của nhà họ Đinh chúng ta!”

“Phong Thành à, con phải cố gắng lên, ông nội tuổi lớn, sau này vị trí gia chủ nhất định truyền cho con. Trong số đám trẻ chỉ có Văn Chương giỏi hơn con. Nhưng Văn Chương dù sao cũng là người ngoài, ông nội xem trọng con hơn.”

“Con đừng giống phế vật Giang Nghĩa, cả ngày chỉ biết chọc giận ông, biết không?”

Đinh Phong Thành nặn ra nụ cười.

Chỉ là cười còn khó coi hơn khóc.

Trong lòng một ngàn từ ‘phắc’ chạy qua lại, cũng muốn nói ra là mình không có cái kĩ năng đua xe chó má gì cả, nhưng Đinh Trung lại coi trọng anh ta thế, anh ta mà thừa nhận bản thân không được, vậy không phải đang đánh mặt Đinh Trung à?

Không thể nói ra. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bất lực, Đinh Phong Thành cắn răng nói: “Ông nội, ngài yên tâm, con nhất định không phụ sự mong đợi của ngài”

“Được lắm, thế mới là cháu ông.”

Đinh Trung cười hề rời khỏi, những người khác cũng tiếp tục rời đi, tiếp tục cuộc họp lúc đầu còn chưa xong.

Đinh Thu Huyền cũng chuẩn bị đi, kết quả Đinh Phong Thành chạy lại kéo tay cô lại, dẫn qua một bên.

“Anh hai, anh làm gì?”

Đinh Phong Thành nhìn bốn phía, sau khi xác định không người mới nói: “Thu Huyền, lần này làm gì thì em cũng phải giúp anh!”

Đinh Thu Huyền cười cợt, cố ý hỏi: “Anh nói gì vậy, em không hiểu.”

“Ài, em đừng giả vờ nữa mà? Lần trước mượn xe anh so đấu với đội xe Cực Tốc là em, không phải anh mà! Anh hai em có trình độ lái xe thế nào em không biết rõ sao, anh nào có thực lực đấu với Rắn Hổ Mang chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc