CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1187

Giang Nghĩa bị đau nằm ở trên giường thở d0c từng hơi, nghỉ ngơi vài phút rồi mới có thể khôi phục lại, anh cười khổ: “Vết thương vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, xem ra trong vòng một hai ngày không thể có động tác gì quá mạnh.”

Đinh Thu Huyền cười cười chọt mũi anh: “Hừ, cái đồ h4o sắc. Lần này anh không kiếm cớ được đúng không, không phải là em thua không nhận nợ, mà là do anh không được.”

Giang Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó anh lại chơi xấu mà nói: “Trên người anh có vết thương, nhưng mà em không có, anh không thể vận động mạnh, nhưng mà em thì có thể mà.”

Đinh Thu Huyền khó hiểu nhìn anh: “Hả, anh có ý gì?”

Giang Nghĩa hắng giọng: “Ý anh là anh có thể nằm yên bất động, còn em thì ở trên anh… động đi.”

Đinh Thu Huyền không phải là đứa con nít ba tuổi, đương nhiên cô nghe hiểu những lời này là có ý gì, trong nháy mắt xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, cô lại đánh cho Giang Nghĩa một trận.

“Cái đồ lưu manh, anh nói gì vậy hả?”

“Thật là vô liêm sỉ.”

“Anh có thấy xấu hổ không, có xấu hổ không hả?”

Giang Nghĩa cười ha ha: “Đây là hành vi của vợ chồng bình thường mà, có gì đáng xấu hổ chứ, em có muốn thử một chút không?”

Đinh Thu Huyền hừ một tiếng: “Thử cái gì mà thử, đúng là không biết xấu hổ, em không thèm để ý tới anh nữa.”

Cô bước xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh.

Đinh Thu Huyền đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn mình ở trong gương, gương mặt đỏ như quả cà chua.

Hô hấp dồn dập, tim đập rất nhanh.

“Mình… động?”

Trong đầu Đinh Thu Huyền xuất hiện một hình ảnh xấu hổ, càng nghĩ càng ngượng ngùng, nhưng lại dần dần cảm thấy hào hứng.

Nhưng dù sao, cô vẫn là một cô gái bảo thủ, chuyện này cô không thể học ngay lập tức được.

Tối nay, hai người đều trằn trọc khó ngủ.

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, hai người mới lần lượt tiến vào mộng đẹp, cả hai đều tràn đầy ảo tưởng với chuyện đó.

Có lẽ là đã đến lúc rồi?

Đợi đến khi vết thương lành lại thì…

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức hai người từ trong giấc ngủ, Đinh Thu Huyền bĩu môi, tính khí khó chịu khi rời giường: “Mẹ, mới sáng sớm mà gõ cái gì?”

Kết quả bên ngoài truyền đến không phải là âm thanh của Tô Cầm, mà là…

“Chị, là em, Tô Nhàn đây.”

Tô Nhàn

Bình luận

Truyện đang đọc