CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1887

“Chỉ là không ngờ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện, nên chiếc vòng cổ này vần luôn ở trong tay tôi, chưa kịp tặng cho cô.

Mạc Nguyên nghiêm túc nhìn Chung Uyển Tuyên, “Bây giờ tôi tặng nó cho cô, xem như cho mối tình đầu của tôi một kết thúc, không để mối tình này cứ như vậy mà kết thúc.”

Gió lùa qua ô cửa sổ, thổi lên mặt Chung Uyển Tuyên, thổi vào thâm tâm của cô ta.

Trên thế giới này còn tồn tại kẻ ngốc sao?

Trước kia Chung Uyển Tuyên cho rằng không tôn tại, nhưng hôm nay, cô ta đúng là đã thấy được một kẻ cực kỳ ngốc chân thực tồn tại.

Biết rõ tình cảm của mình là bị lừa gạt, biết rõ đối phương đã hãm hại mình, là kẻ địch.

Nhưng Mạc Nguyên vần khó có thể dứt bỏ phần tình cảm kia trong lòng.

Phần tình cảm thuần khiết đến ngu xuẩn này, khiến nội tâm Chung Uyển Tuyên như tảng đá cứng rắn cũng cũng dần dần bị dao động.

Cô ta ngơ ngác nhìn Mạc Nguyên.

Đã từng chẳng có bất kỳ hảo cảm nào với đàn ông, cô ta cho rằng đàn ông trên đời này đều là kẻ háo sắc, lần đầu tiên, có cảm giác động tâm.

Có lẽ, chẳng biết từ lúc nào, cô ta đã gặp được người đàn ông duy nhất trên đời này thật lòng với mình.

Chỉ là, cô ta không biết quý trọng bất cứ thứ gì, hoàn toàn không năm được phần tình cảm này.

Ngay khi bạn có được, hồn nhiên không hề hay biết. Khi bạn đã mất đi rồi, hối hận không thôi.

Chung Uyển Tuyên rơi lệ.

Mạc Nguyên xấu hổ gãi gãi đầu, “Là do tôi quá đáng lắm sao? Cô đừng khóc, tuy răng cô là kẻ địch, nhưng tôi không thích nhìn dáng vẻ này của cô.”

“Đồ ngốc.” Chung Uyển Tuyên lau nước mắt, duôi tay nhận lấy vòng cổ đeo lên.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, vòng cổ thủy tinh lấp lánh ánh sáng chói mắt, càng làm nổi bật gương mặt tuyệt mỹ của Chung Uyển Tuyên.

“Đẹp không?” Chung Uyển Tuyên hỏi.

“Đẹp: “Là tôi đẹp hay là vòng cổ đẹp.”

Mạc Nguyên nuốt một ngụm nước miếng, “Vòng cổ đẹp, cô, càng đẹp hơn.”

Hai người bốn mắt nhìn nhua.

Trong lòng cả hai đều bốc lên ngọn lửa hừng hực, chỉ là ngọn lửa này, không vượt qua được hiện thực như mặt biển lạnh lẽo.

Mạc Nguyên thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Những gì tôi muốn nói đã xong rồi, đi trước đây, từ nay về sau chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì.”

Nói xong, Mạc Nguyên xoay người rời đi.

Mới vừa bước được hai bước, anh ta lại không nhịn được quay đầu lại nhìn Chung Uyển Tuyên, nói: “Ngoài ra tôi cũng muốn nói với cô một câu, sau này đừng vì tiền mà đi lừa gạt tình cảm của người khác, như vậy không tốt. Cũng đừng liên hệ sâu với những người xấu đó nữa, cuối cùng người bị hại cũng chỉ có chính cô thôi.”

Người đàn ông đơn thuần lương thiện này, cuối cùng còn suy nghĩ cho Chung Uyển Tuyên.

Không hề căm hận cô ta chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc