CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1169

Trang sức Trường Dương, công ty trang sức lớn nằm trong top đầu trên toàn thế giới, ở khu Giang Nam cũng cắm rễ mười mấy năm, là một thương hiệu lâu đời, công ty lớn rất chú trọng vào chế tạo thủ công.

Công ty lớn như vậy, thư ký của chủ tịch đích thân tới, mọi người đều không biết vì cái gì.

Giang Nghĩa nhận lấy danh thiếp, hỏi: “Thư ký Mạnh, ông đến tìm tôi là vì?”

Mạnh Vỹ khẽ mỉm cười rồi nói: “Tôi muốn mời cậu Giang đến công ty của chúng tôi làm giám đốc thu mua.”

Xoạt~

Chiếc điều khiển trong tay Đinh Nhị Tiến rơi xuống vì bị dọa.

Giám đốc thu mua, đó là một vị trí kiếm được rất nhiều tiền, đặc biệt là vị trí giám đốc thu mua của loại công ty lớn, doanh nghiệp lớn như này thì càng kiếm.

Béo rồi!

Người ta vậy mà sẽ tìm tới cửa mời Giang Nghĩa, đủ để thấy được thành ý.

Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại rất ‘không thức thời’ mà nói: “E là không được.”

Còn chưa đợi Mạnh Vỹ mở miệng, Cao Vũ Tường tranh nói trước: “Không được? Ha ha, Giang Nghĩa, đừng cho nể mặt rồi mà không biết điều, anh biết trang sức Trường Dương là công ty cấp bậc gì không? Cho dù là nhà họ Cao chúng tôi cũng phải ngước nhìn. Bây giờ người ta tới để anh làm giám đốc thu mua, anh còn ngông cuồng?”

Thật ra Cao Vũ Tường cũng nghi hoặc, tại sao loại doanh nghiệp lớn như này lại muốn mời một tên phế vật như Giang Nghĩa làm giám đốc thu mua?

Còn chưa đợi anh ta làm rõ, lời tiếp theo của Mạnh Vỹ khiến Cao Vũ Tường suýt nữa ói ra.

Ông ta rất khách sáo mà nói: “Xin lỗi cậu Giang, tôi không có nói rõ. Tôi biết cậu là giám đốc thu mua của Star Jewelry, lần này tôi tới không phải là muốn đào góc tường, mà là mời. Tôi là muốn cậu đảm nhận chức giám đốc thu mua danh dự của công ty chúng tôi, treo chức. Bình thường không cần làm việc, đợi tới khi có chuyện lớn thì tới giúp đỡ là được.”

“Có điều cậu yên tâm, cho dù bình thường không cần làm việc, chúng tôi cũng sẽ trả phí khả quan cho cậu.”

Mạnh Vỹ giơ ba ngón tay lên: “Mỗi tháng 9 tỷ, như thế nào?”

Mọi người ở đó đều sửng sốt tới mức rớt cằm.

Giám đốc treo tên mà thôi, một năm không biết có thể làm việc mấy lần, vậy mà mỗi tháng trả 9 tỷ tiền lương, điên rồi sao?

Không đợi Giang Nghĩa trả lời, Đinh Nhị Tiến đã háo hức chạy tới: “Đồng ý, con rể của tôi nó đồng ý.”

Mạnh Vỹ vui mừng như điên: “Vậy thì rất cảm ơn rồi.”

Nói xong, Mạnh Vỹ cúi sâu người tỏ ý cảm ơn, sau đó vội vàng rời đi.

Giang Nghĩa cười khổ một tiếng; “Ba, ba đồng ý như này cũng quá dứt khoát rồi.”

Đinh Nhị Tiến đã cười: “Phí lời, mỗi tháng không làm việc lấy 9 tỷ, tại sao không đồng ý? Ngộ nhỡ người ta hối hận thì sao?”

Bọn họ nói chuyện khá vui vẻ, người đứng ở bên cạnh thì không vui lắm.

Sắc mặt của Cao Vũ Tường rất khó coi.

Anh ta vừa rồi còn mở mồm nói Giang Nghĩa là một tên nghèo, kết quả thì sao? Người ta mỗi tháng không cần làm việc thì có thể nhận một khoản tiền lương lớn, anh ta không thể so được!

Cao Vũ Tường hừ lạnh một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc