CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1459

Đến lúc này, tình yêu của cô ta đối với Đinh Hồng Diệu đã không còn tồn tại nữa.

Mạng của mình sắp giữ không được, làm gì còn có thể nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu.

Bành Á Linh nhào tới hết đánh rồi lại đá Đinh Hồng Diệu, mình đang có một cuộc sống tốt đẹp, người đàn ông đáng chết này lại xông vào, trong một ngày ngắn ngủi lại hủy hoại cô ta.

Hủy hoại hoàn toàn.

Bây giờ không còn lời nào để nói, Đinh Hồng Diệu đẩy Bành Á Linh ngã xuống đất.

“Con đàn bà chết tiệt, cô cút xa tôi ra.”

“Ông đây cho là bán mình cho nhà họ Triệu thì có thể có tác dụng, haha, kết quả vẫn là một tên vô dụng.”

“Có biết tại sao từng ấy năm đến bây giờ mà tôi vẫn không thích cô không, bởi vì cô là rác rưởi, đã ngu xuẩn lại còn kiêu căng.”

Đinh Hồng Diệu cũng không quan tâm nữa, anh ta chỉ muốn nói hết suy nghĩ trong lòng.

Ban đầu anh ta ấm ức cầu cạnh, cho là hi sinh một chút thì có thể nhờ vào thế lực của nhà họ Triệu mà giải quyết Giang Nghĩa.

Bây giờ đã biết thân phận thật sự của Giang Nghĩa, Đinh Hồng Diệu không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa.

Chẳng lẽ tổng phụ trách, chiến thần Tu La sẽ bỏ qua cho Đinh Hồng Diệu à? Chỉ là một gia chủ nhà họ Đinh nhỏ nhoi, sao lại có thể đối đầu với nhân vật có cấp bậc như Giang Nghĩa.

Ba người, một người thì điên, một người thì khóc, còn một người thì nổi giận.

Điểm giống nhau đó chính là bọn họ đều tuyệt vọng.

Đứng trước thực lực tuyệt đối, bọn họ nhỏ bé không đáng để nhắc tới, giống như là ba con kiến nhỏ đứng trước mặt một con voi, cho dù bọn họ có làm cái gì thì cũng không thể nào là đối thủ của con voi.

Kiến càng lay cây, đúng là buồn cười.

Chỉ là…

Đinh Hồng Diệu quay sang nhìn Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, cậu có thân phận và địa vị cao quý như thế, tại sao lại phải giấu mình đến làm con rể cho nhà họ Đinh chứ? Ngày nào cũng bị người khác chỉ trỏ vào mặt mà mắng chửi mình là phế vật, cậu cảm thấy vui vẻ lắm à?”

Giang Nghĩa chậm rãi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích mấy thứ lễ nghi phiền phức, nếu như tôi công khai thân phận của mình, e là tôi sẽ phải nhìn thấy những gương mặt dối trá ở nhà. Nhà họ Đinh là nhà của tôi, tôi không hi vọng về đến nhà còn phải chứng kiến những tấm mặt nạ, có hiểu không?”

Đinh Hồng Diệu vẫn không phục.

“Chỉ là bởi vì cái này mà cậu có thể nén giận?”

“Chỉ vì cái này còn chưa đủ à?”

Vài câu đối thoại đơn giản cũng đã đủ để thấy được giá trị quan của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Nếu như đổi thành Đinh Hồng Diệu, anh ta có được thân phận tôn quý như thế thì anh ta tuyệt đối sẽ để cả gia tộc, để tất cả người khu Giang Nam biết được, mỗi ngày đều lên tivi, mỗi ngày đều được hàng vạn người sùng bái.

Bình luận

Truyện đang đọc