CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1700

Lý do quá khập khiẽng.

Càng thế này thì càng có thể nhìn ra bên trong hơi sai sai.

Giang Nghĩa nhìn chiếc hộp trong tay Giang Hàn Phi, lòng anh không ngừng suy nghĩ, một lúc sau, Giang Nghĩa cười nhẹ đón lấy: “Nếu ba đã thương con như thế thì con cung kính không bằng tuân lệnh.”

Nói xong, anh kính cẩn vươn hai tay ra rồi nhận lấy chiếc hộp gấm.

Giang Hàn Phi và Lưu Cảnh Minh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười hiểm độc và gian trá.

“Nghĩa mau mở hộp rồi uống thuốc đi.”

Giang Hàn Phi sốt ruột nói.

Vội thế sao?

Giang Nghĩa cũng không từ chối, anh mở chiếc hộp trước mặt mọi người. quả nhiên bên trong là một viên thuốc màu vàng kim.

Anh vươn tay cầm viên thuốc lên.

“Cảm ơn lòng tốt của ba!”

Giang Nghĩa ngửa đầu rồi cho viên thuốc vào miệng ngay trước mắt mọi người.

Úe.

Nuốt xuống.

“Ồ, vị không tệ” Giang Nghĩa vui vẻ nói.

Trong mắt Giang Hàn Phi lộ chút mừng rỡ, chỉ cần uống viên thuốc này vào thì cũng đồng nghĩ với việc bị khống chế. Dù Giang Nghĩa có thông minh đến đâu cũng không phải là đối thủ của Giang Hàn Phi.

Có thể tuyên bố Giang Nghĩa gameover rồi!!!

Giang Hàn Phi vẫy tay: “Cảnh Minh này, mau đưa Nghĩ đến phòng làm việc mới đi, sau này Nghĩa không cần tụ lại một chỗ với mọi người nữa mà có văn phòng riêng rồi.”

Chiêu này cực kỳ cao minh.

Ngoài mặt là cho Giang Nghĩa một môi trường làm việc riêng, là đối với Giang Nghĩa.

Nhưng thực chất, Giang Hàn Phi làm thế là vì muốn quản riêng Giang Nghĩa, muốn khống chế cũng tiện hơn.

Cái phòng làm việc đó sẽ trở thành một “thành phố ngầm” khác trong tương lai.

Giang Nghĩa cũng sẽ trở thành một quân cờ bị khống chế, bị lợi dụng. Giang Hàn Phi thầm mừng rỡ, dù sao gừng càng già càng cay mà.

Trong tiếng hoan hô võ tay của mọi người, Lưu Cảnh Minh đưa Giang Nghĩa đến phòng làm việc mới.

Anh ta đẩy cửa ra.

“Phó chủ tịch Giang, căn phòng này chính là phòng làm việc sau này của anh.”

“Sau này anh có văn phòng riêng rồi, sẽ không có ai tới làm phiền anh cả.”

Giang Nghĩa bước vào nhìn quanh.

Phòng làm việc rất sạch sẽ, quả thật không tệ, chỉ hơi trống trải nên hơi người không đủ.

Lưu Cảnh Minh vươn tay đóng cửa lại.

“Phó chủ tịch Giang, anh…có ổn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc