CHIẾN THẦN TU LA


“Haha, Dương Tuấn Thiên, hôm tay tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là thực lực!”
Hai bên đều lên xe.

Theo tiếng còi, Ferrari và Lamborghini cùng xuất phát, tiếng động cơ cực lớn gầm rú, chớp mắt khơi dậy hứng thú của tất cả các tay đua có mặt ở hiện trường.

Hai chiếc xe lái như bay.

Do phần cứng tương đương, cho nên tốc độ trên tuyến đường thẳng gần như không khác biệt.

Tuy nhiên, đến đường vòng thì không như vậy.

Mặc dù Chúc Minh hống hách táo bạo, nhưng kỹ xảo cực kỳ tuyệt vời, mỗi lần vào cua đều nắm chắc, giảm tốc, vào cua, tăng tốc phóng đi, tất cả lưu loát, không có bất kỳ trở ngại nào.

Dương Tuấn Thiên thực ra cũng không kém, nhưng giống như cách biệt giữa ‘99 điểm’ và ‘100 điểm’, dù rất nhỏ, nhưng vẫn là tồn tại khách quan.

Mỗi lần qua đường vòng, Dương Tuấn Thiên sẽ bị bỏ sau một chút.

Sau vài lần, Dương Tuấn Thiên liền bị bỏ khoảng nửa xe, dù đuổi thế nào cũng không theo kịp!
Chúc Minh dường như cố ý duy trì khoảng cách này, ép cho Dương Tuấn Thiên nửa xe qua điểm kết thúc, điều này chứng minh thực lực thật sự của anh ta vẫn chưa được thể hiện hoàn toàn.


Xe dừng lại.

Chúc Minh vừa đi vừa trào phúng: “Đội trưởng đội Hỏa Nha của Ferrari chỉ có chút thực lực này sao? Tôi mới phát huy bảy phần công lực mà thôi, đã đánh cho anh tìm không ra Đông Nam Tây Bắc.

Haha, nếu là đội trưởng chúng tôi ra tay, há chẳng phải dọa anh tè dầm ra quần?”
Chúc Minh lợi hại như vậy, nhưng trong đội chỉ xếp thứ hai.

Bởi vì, đội của họ có tay đua siêu cấp danh xưng ‘tay đua mạnh nhất toàn cầu’, Lamborghini bỏ ra số tiền cực lớn để đào ra người chủ chốt!
Nhưng dù là thứ hai, Dương Tuấn Thiên cũng không thể so.

Phải biết rằng, đây là cuộc đua được tiến hành ở địa hình mà Dương Tuấn Thiên cực kỳ quen thuộc, nếu đổi thành nơi khác, anh ta sẽ thua càng thảm.

Anh ta cúi đầu, mất sạch thể diện.

Lâm Mộng Vân bên cạnh nôn nóng hỏi: “Dương Tuấn Thiên, anh sao vậy? Anh không phải có tuyệt kỹ sao? Sao vừa rồi không dùng?”
Dương Tuấn Thiên khổ sở nói: “Tuyệt kỹ của tôi còn chưa luyện thành.



“Sao chưa luyện thành? Lúc tôi quay lại, rõ ràng nhìn thấy anh sử dụng khi lái 458.

Nếu dùng chiêu đó, anh thắng chắc!”
“Em quay lại? 458? Chiêu đó?”
Dương Tuấn Thiên nghe đến mờ mịt, không rõ chuyện gì.

Nhưng khi khóe mắt anh ta liếc sang Giang Nghĩa trong đám người, trong lòng Dương Tuấn Thiên sinh ra suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ…
“Không thể nào, một bác sĩ, người ngoài ngành mà thôi, sao có thể?”
Nhưng người vừa lái 458 ra ngoài không phải chính là Giang Nghĩa sao?
Hơn nữa anh và Lâm Mộng Vân chân trước chân sau tới trại huấn luyện, đủ để chứng minh người Lâm Mộng Vân nhìn thấy trên đường chính là Giang Nghĩa!
Dương Tuấn Thiên lúc này mới hiểu ra.

‘Tuyệt kỹ’ mà Lâm Mộng Vân luôn miệng nói, không phải ‘tuyệt kỹ’ mà mình chưa hoàn thành, mà là kỹ thuật đặc thù Giang Nghĩa sử dụng bị cô ta nhìn thấy trên đường.

Chỉ là, vì là chiếc 458 cũ nát ấy, cho nên Lâm Mộng Vân hiểu lầm rằng người lái là Dương Tuấn Thiên.

Sau khi biết chân tướng, Dương Tuấn Thiên càng tức giận.

Cô gái mình thích lại sùng bái một người đàn ông khác, chuyện này đổi thành bất kỳ một người đàn ông bình thường nào khác cũng không thể tiếp nhận.

Dương Tuấn Thiên cắn răng, hận ý đối với Giang Nghĩa lại tăng thêm vài phần.

Nhưng bây giờ không phải lúc anh ta quạu quọ với Giang Nghĩa, Chúc Minh đi tới lạnh lùng nói: “Có chơi có chịu, gọi điện thoại cho thằng cha khốn khiếp Lâm Gia Vinh đi, kêu ông ta cút đến đây cho ông!”.


Bình luận

Truyện đang đọc