CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1215

Đổng Quán Thạch và hai cấp dưới đi cùng ngồi xuống ghế, họ từ tốn kiểm kê sổ sách và gộp tất cả số liệu lại một lần.

Lượng hàng khá nhiều, hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của Đinh Phong Thành.

Đổng Quán Thạch không khỏi nghi ngờ: “Sếp Tôn, sao nhà máy nhỏ của ngài lại tích nhiều hàng thế? Nếu đống hàng này còn trữ thêm 3-5 tháng nữa thì e rằng nhà máy của ông sẽ phá sản luôn nhỉ?”

Lượng hàng quá nhiều, vượt quá khả năng của họ.

Tôn Khả Thành lập tức bày ra vẻ mặt chua xót: “Haizz, đừng nhắc nữa. Bọn tôi vốn đã hẹn với một công ty, chúng tôi sản xuất, bọn họ thu mua. Nhưng kết quả là, bọn tôi vừa sản xuất xong không lâu thì công ty đó vì một vài lý do mà phá sản. Họ phá sản nên bọn tôi cũng bị vạ lây. Một lượng nguyên vật liệu lớn thế này, căn bản không giải quyết nổi.”

“Chẳng phải tôi nghe nói Đinh Hạch cần một lượng nguyên vật liệu lớn sao?”

“Nên tôi mới tự đề cử, dù phải bán với cái giá 2/3 giá thị trường thì tôi cũng phải xử lý cho xong mớ hàng này. Chỉ cần không bị lỗ, kiếm ít tiền hơn cũng không thành vấn đề.”

Lời giải thích này không chút sai sót.

Đổng Quán Thạch gật đầu rồi nói: “Vậy….chúng ta đi xem hàng đi.”

“Được!!!!”

Tôn Khả Thành lập tức dẫn bọn Đổng Quán Thạch đến kho hàng, sau khi mở cửa kho ra, bên trong đều chất đầy nguyên vật liệu.

Anh ta nói: “Đây chỉ là một trong số những kho hàng của chúng tôi, vì nhà máy khá nhỏ nên chúng tôi thuê tạm các nhà kho khác để cất lượng hàng còn lại.”

Đổng Quán Thạch đi vào trong kho và bắt đầu kiểm hàng.

Lô hàng này rất tốt, chất lượng hạng đầu.

Hai điều tra viên đi cùng cũng tấm tắc hài lòng, đừng nhìn đây chỉ là một nhà máy nhỏ, nguyên vật liệu do họ sản xuất đều rất đỉnh, không hề thua kém hàng hoá từ các nhà máy lớn.

“Tốt, rất tốt, lô hàng này cực kỳ chất lượng.”

Nhưng…..

Đổng Quán Thạch cau mày, ông ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tim Tôn Khả Thành thịch một cái, anh ta hỏi: “Ngài Đổng sao thế?”

Đổng Quán Thạch xua tay: “Không có gì.”

Ông ta càng không nói thì lòng Tôn Khả Thành càng bất an.

Một tiếng sau, quá trình kiểm tra kết thúc, bọn Đổng Quán Thạch cũng rời đi. Tôn Khả Thành nhìn theo bóng lưng của Đổng Quán Thạch, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.

Anh ta đã tốn nhiều công sức để bày ra một vở kịch như vậy, đừng nói là bị lộ rồi nha?

Không tới mức đó đâu nhỉ.

Bọn công nhân đều ra sức đóng kịch, vì tiền lương nên họ phải cố gắng phối hợp thôi.

Chắc chắn chất lượng hàng cũng không có vấn đề.

Còn đống sổ sách kia…..

 

Bình luận

Truyện đang đọc