CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1353

Thang Giai Văn nhìn lên bầu trời và nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Tại y quán Nhân Trị vào lúc này, Giang Nghĩa cũng đồng thời nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

“Báo cáo tổng phụ trách, theo dõi phía bên Thạch Khoan đã có phát hiện mới, mời anh trở về đồn cảnh sát một chuyến, tôi sẽ báo cáo cụ thể với anh.”

“Hiểu rồi, đến ngay đây.”

Cúp điện thoại, Giang Nghĩa mỉm cười với Tân Uẩn, lễ phép nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô lần này, tôi còn có việc, đi trước một bước.”

“Ừ.” Tân Uẩn không nói gì thêm.

Nhìn bóng lưng Giang Nghĩa rời đi, trong lòng Tân Uẩn cảm thấy chua xót và khó chịu.

Lúc không nhìn thấy thì nhớ, sau khi nhìn thấy lại không nỡ để anh đi, tình yêu vốn định sẵn không có kết quả này khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cô không muốn như vậy.

Nhưng không thể kiểm soát được.

Yêu một người là không thể kiểm soát được, nếu yêu có thể kiểm soát được, cô thà cả đời không có cảm tình còn hơn đau khổ một mình.

Quay đầu lại, Tân Uẩn cô đơn đi vào phía trong y quán.

Khu vực thành phố, đồn cảnh sát.

Trong phòng họp rộng rãi có hai hàng cảnh sát, mà Giang Nghĩa ngồi ở ghế trên cùng.

Đội trưởng Tạ Mạnh Trí đóng cửa lại, lấy một số tư liệu rồi ngồi vào vị trí trợ thủ của Giang Nghĩa, nói thẳng: “Tổng phụ trách, sau lần điều tra về cha con nhà họ Thạch của đội chúng ta lần này, đã đại khái nắm được kế hoạch hành động và mục đích của bọn họ.”

Anh ta đưa tư liệu cho Giang Nghĩa xem.

“Sở dĩ Thạch Khoan phát biểu tại hội nghị lần này, còn tiến hành tặng thuốc ở hội nghị, hoàn toàn là vì đơn hàng đến từ thủ đô kia.”

“Theo manh mối có được, phía thủ đô có một nhân vật lớn không giàu có thì có quyền thế đang có bệnh trong người, cần phải tiền hành phẫu thuật cấy ghép nội tạng nhưng ở các bệnh viện lớn trong nước đều không có nội tạng phù hợp với ông ta.”

“Vì vậy, nhân vật lớn này đặt một đơn hàng với cha con nhà họ Thạch, mục đích chính là để tiến hành phẫu thuật cấy ghép nội tạng.”

“Cha con nhà họ Thạch đã bặt vô âm tín lâu như vậy, cho rằng sóng gió đã qua rồi, vì vậy mới dám ngạo mạn to gan thử nghiệm trước công chúng như vậy, không xem tính mạng của học sinh ra gì.”

Vì vậy, tóm lại, điểm mấu chốt của sự việc lớn lần này chính là đơn hàng kia.

Giang Nghĩa hỏi: “Phía bên Thang Giai Văn có lẽ đã báo cảnh sát rồi chứ? Các anh cử người đi điều tra Thạch Khoan chưa?”

“Đã điều tra rồi.”

“Kết quả thế nào?”

Tạ Mạnh Trí nhìn về phía một điều tra viên ở phía đối diện: “Tiểu Dương, chuyện này là do cậu điều tra, cậu báo cáo với tổng phụ trách một chút.”

“Vâng.”

Tiêu Dương đứng lên: “Tổng phụ trách, theo điều tra hiện trường của chúng tôi, Thạch Khoan tranh cãi rằng đơn thuốc ông ta đưa ra không có vấn đề, là công ty phối chế dược phẩm có vấn đề, mà công ty phối chế thuốc lại đẩy vấn đề cho một tên quản lý chế thuốc nhỏ, nói rằng quản lý đã ăn bớt ăn xén nên mới dẫn đến như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc