CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1487

Giang Nghĩa gật đầu: “Cũng không tính là có tung tích, chỉ là có một chút manh mối, nếu không có gì ngoài ý muốn, ba tôi hiện nay đang ở thủ đô. Tôi phải tới thủ đô một chuyến, điều tra rõ ràng. Vậy nên công việc ở phía khu Giang Nam tôi phải bỏ.”

Nói như vậy, Kỳ Chấn cũng không thể nói gì nữa rồi.

Ông ta thu lại thư từ chức, nói: “Được, tôi biết rồi. Cậu em Giang cậu yên tâm, vị trí giám đốc thu mua này tôi luôn để trống cho cậu, nhiều nhất tìm một người tạm thời giúp cậu xử lý vấn đề. Cậu khi nào tìm được ba cậu thì lúc đó quay về làm việc. Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, sau này không cần cậu đi làm mỗi ngày, cậu cho dù treo một hư danh cũng được!”

Đây thật sự là ân tình to lớn.

Nói thẳng một chút thì là có thể không làm việc chỉ việc cầm tiền, vị trí luôn để lại cho anh, lúc nào muốn trở về thì trở về.

Trên đời này, tuyệt đối không có ông chủ thứ hai có thể phóng khoáng như Kỳ Chấn.

Giang Nghĩa vô cùng cảm động.

“Ông anh Kỳ, tôi kính một ly”

“Cậu em Giang, nào, cạn!”

Hai người cụng ly, một hơi uống cạn.

Ăn xong cơm rời đi, tâm trạng của Giang Nghĩa nhẹ nhõm hơn, đã từ chức ở Star Jewelry rồi, giải trí Ức Châu và khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cũng có người chuyên môn phụ trách quản lý.

Anh của bây giờ chỉ cần từ chức phần công việc cuối cùng thì có thể yên tâm tới thủ đô tìm tung tích của ba.

Vì vậy anh gọi điện cho Lâm Chí Cường.

“Lâm Chí Cường, chuyện tôi bảo cậu làm như nào rồï?”

“Tất cả đều làm ổn thỏa rồi. Trưa nay sẽ thông báo toàn thành phố, ngoài ra thiệp mời cũng đã phát đi. Chỉ là có một điểm, lão đại, phía trên rất bất mấn về việc từ chức đột ngột của anh, nếu anh muốn từ’ bỏ chức vị tổng phụ trách khu Giang Nam vậy thì phải rút khỏi cả chức vị chiến thần Tu Lai”

Chiến thần Tu La là Giang Nghĩa dựa vào máu và thịt đã đánh ra.

Cũng muốn rút sao?

Lần rút khỏi này, anh đã mất đi quyền lực chỉ huy thiên quân vạn mã, 12 cung Hoàng Kim, Thần La Thiên Chinh tất cả sẽ không nghe sự điều động của anh nữa.

Lâm Chí Cường rất khẩn trương mà nói: “Lão đại, hãy suy nghĩ lại!”

Tuy nhiên đối với những quyền lực và danh vọng này, Giang Nghĩa chỉ cười lạnh nhạt, không hề để tâm.

“Rút!”

Buổi trưa khi về tới nhà, Tô Cầm chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.

Giang Nghĩa vừa đi vào cửa nhà thì nhìn thấy Đinh Nhị Tiến gấp gáp chuẩn bị cái gì đó, biểu cảm trên mặt thay đổi, giống như gặp phải chuyện lớn gì ghê gớm lắm.

Anh hỏi Định Thu Huyền: “Ba bị sao vậy?”

Đinh Thu Huyền nhún vai: “Không biết, lúc thì anh thần thân bí bí, lúc thì ba thần thần bí bí, thật sự không biết hai người dạo này bị làm sao.

Tô Cầm gọi: “Lão già, tới ăn cơm trưa.”

Bình luận

Truyện đang đọc