CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1693

Nhưng đây là Giang Nghĩa, Đàm Vĩnh Thắng dường như cũng quen luôn rồi.

Thường Hướng Đông vui vẻ chạy tới: “Chúc mừng phó chủ tịch Giang đã được gia chủ nhà họ Đàm công nhận. Bây giờ anh không còn là tướng không binh mà đã được nắm quyền rồi!”

Sắc mặt Giang Nghĩa bình tĩnh như nước, không lộ chút vui vẻ hay phấn khích.

Thường Hướng Đông nói tiếp: ‘À đúng rồi, phó chủ tịch, lúc nãy tôi phát hiện Tuần Dương không biết đã đi đâu, điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, cứ như mất tích vậy.”

ồỒ?

Khoé miệng Giang Nghĩa hơi nhếch lên.

Chuyện này ngược lại khiến anh hơi hứng thú.

E là bây giờ, Tuần Dương đang chạy trốn thật xa rồi nhỉ?

Nguyên nhân chủ yếu khiến Khoa học kỹ thuật Trọng Môn tuyên chiến thất bại là vì Tuần Dương đã tin nhầm Giang Nghĩa, chính xác là Tuần Dương phạm phải sai lầm, tưởng Giang Nghĩa là người phe mình.

Sau khi Giang Nghĩa vạch trần âm mưu của lão gia Rết, đến đồ ngu cũng nhận ra Giang Nghĩa không thể nào là gián điệp được.

Sau khi Tuần Dương biết chân tướng mọi. í việc, sao anh ta có thể quay lại công ty chứ?

Anh ta không thể quay về công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, càng không thể đến Khoa học kỹ thuật Trọng Môn. Nên Tuần Dương chỉ còn lại một con đường duy nhất-đó là mang theo 300 tỷ bỏ trốn thật xa.

Giang Nghĩa phất tay: “Không cần quản Tuần Dương nữa đâu, có thể gạch tên anh ta khỏi danh sách nhân viên rồi.”

Cùng lúc này.

Bên trong biệt thự của Giang Hàn Phi, hai người đàn ông đang yên lặng ngồi đó không nói một lời.

Một lúc sau.

Giang Hàn Phi đột nhiên đứng dậy, ông ta tóm lấy cốc trà trên bàn rồi ném mạnh xuống đất. Một tiếng choang vang lên, cốc trà vỡ tan thành từng mảnh.

“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!”

Giang Hàn Phi tức giận rống lên: “Đây là cái chuyện khốn nạn gì thế?”

“Khoa học kỹ thuật Trọng Môn ăn cứt rồi sao? Lão gia Rết bị thiểu năng rồi à mà để Giang Nghĩa xoay vòng vòng như đồ ngu như thế!”

Lưu Cảnh Minh ngồi cạnh thở dài, vẻ mặt rất bi thương: “Chúng ta vốn định mượn đao giết người, mượn tay lão gia Rết để trừ khử Giang Nghĩa. Bây giờ thì hay rồi, Giang Nghĩa không ngã, ngược lại lão gia Rết đã ngã rồi.”

“Không chỉ thế!” Giang Hàn Phi nói: “Lúc nãy tôi vừa nhận được tin, Giang Nghĩa đã được lão cẩu Đàm Vĩnh Thắng công nhận rồi. Cái ghế hiện tại của Giang Nghĩa cực vững, muốn động cũng khó như lên trời!”

Vẻ mặt Lưu Cảnh Minh càng thêm tệ.

Tuy rằng trước đây, họ để Giang Nghĩa trở thành người thừa kế nhưng trong lòng Lưu Cảnh Minh biết rất rõ, Giang Hàn Phi chỉ đang cho Giang Nghĩa một viên đạn bọc đường thôi để mê hoặc Giang Nghĩa thôi, người thừa kế chính thức vẫn là Lưu Cảnh Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc