CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 172

Hải Tùng Thịnh bất đắc dĩ bò dậy từ dưới đất, chạy ra khỏi cửa theo Vương Thừa Lâm.

Trong quán cà phê ở đối diện.

Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền ngồi uống cà phê.

Đinh Thu Huyền duỗi lưng một cái: “Xem ra là anh đã tính sai rồi, bọn họ sẽ không đến đâu.”

Giang Nghĩa nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa, không vội.”

“Hừ, cái loại người không có giới hạn như là Vương Thừa Lâm và Hải Tùng Thịnh, em cảm thấy anh dùng chiêu này đối phó với bọn họ, khả năng là không dùng được đâu, da mặt của bọn họ còn dày hơn cả bức tường thành.”

“Có tác dụng hay không, sẽ biết nhanh thôi.”

Hai người tiếp tục ngồi đó, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cộc cộc cộc…

Một trận gió lướt qua, Vương Thừa Lâm và Hải Tùng Thịnh chạy đến trước bàn của bọn họ, khóc lóc nói: “Tôi biết sai rồi, cầu xin hai người đừng chơi chúng tôi nữa có được không?”

Giang Nghĩa cười cười, bắt chéo chân, anh nói: “Cô đi mà nói với vợ của tôi, không cần nói với tôi.”

Vương Thừa Lâm nước mắt nước mũi đầy mặt: “Quý cô xinh đẹp lương thiện, cầu xin cô tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không dám để cho đồng tiền làm lu mờ lương tâm, phát biểu ra những tin tức bịa đặt không thật như thế. Tôi đáng chết, tôi đáng chết.”

Đinh Thu Huyền hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới cô ta.

Vương Thừa Lâm lại nhìn về phía Giang Nghĩa: “Cái này…”

Giang Nghĩa nhún nhún vai: “Vợ của tôi không tha thứ cho cô, tôi cũng không có cách nào khác.”

Vương Thừa Lâm đành phải tiếp tục cầu xin.

Hải Tùng Thịnh dứt khoát quỳ xuống, giọng nói thành khẩn: “Cô Đinh, chúng tôi thật sự biết sai rồi, cô xem xem như thế này có được không, cô bỏ qua cho chúng tôi, lúc tôi trở về sẽ lập tức đăng một bài xin lỗi, đồng thời sẽ lập tức mở cuộc họp báo làm sáng tỏ những tin đồn nhảm với cô, vãn hồi tổn thất danh dự của cô.”

Đinh Thu Huyền nhìn anh ta, cô cười ha ha: “Vậy tiền đâu?”

“Tiền?”

“Đúng vậy đó, anh đã nói rồi mà, rút một tin tức về thì muốn mười lăm tỷ, bây giờ chúng tôi phải rút bao nhiêu tin tức đây, tôi cũng không cần quá nhiều, anh chỉ cần đưa cho tôi ba trăm tỷ là được rồi.”

Mặt của Hải Tùng Thịnh nhăn lại: “Bà cô của tôi ơi, cô đừng có bắt tôi làm trò đùa nữa, tôi đi đâu tìm ba trăm tỷ cho cô đây?”

“Không có ba trăm tỷ hả, vậy thì được rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay mỗi ngày anh phải công khai đưa tin một khuyết điểm của mình, liên tục đưa tin trong ba mươi ngày.”

“Hả? Chuyện này…”

“Làm không được à?”

“Làm được làm được.”

“Tôi sẽ xem mỗi ngày, nếu như có một ngày anh không đưa tin, hoặc là đưa tin không đúng, tôi sẽ lập tức trừng phạt các người một lần nữa.”

“Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ nghe theo lời dặn dò của cô.”

Trong lòng của Đinh Thu Huyền đã thoải mái hơn rồi.

Trút giận xong, đối phương còn đồng ý xin lỗi làm sáng tỏ, danh dự của cô cũng đã có thể được cứu lại.

Không thể không nói, may mà lần này có Giang Nghĩa.

Bình luận

Truyện đang đọc