CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 232

Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Từ Dương Thúc, hờ hững nói: “Ông có thể cút rồi.”

Hả?

Từ Dương Thúc và Trình Đan Đình cùng lúc nhìn sang Giang Nghĩa, sững người.

“Cậu có ý gì?” Từ Dương Thúc hỏi.

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Nghệ sĩ của giải trí Ức Châu chúng tôi sẽ không đến Đấu Sa livestream nữa, ông có thể cút rồi.”

Trình Đan Đình bị dọa giật mình, vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, ông chủ Từ ông đừng tức giận, anh ta không phải có ý này.”

Cô ta ghé sát tai Giang Nghĩa nói nhỏ: “Giang Nghĩa, tôi biết anh rất tức giận, nhưng tuyệt đối đừng làm việc cảm tính. Lưu lượng của nền tảng Đấu Sa rất lớn, mất đi nền tảng này, chúng ta sau này muốn phát triển nghệ sĩ mới sẽ phải đi không ít đường vòng.”

Từ Dương Thúc ngẩng đầu, vắt chân, cười khẩy: “Này, tên đần, tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ, lời là không thể nói bừa được đâu. Biết sự lợi hại của livestream Đấu Sa của tôi chưa? Đứng đầu ngành! Không có sự giúp đỡ của tôi, giải trí Ức Châu của câu chỉ là cứt nhão, đừng mơ phát triển được một nghệ sĩ nào. Hiểu không?”

Lời nói cực kỳ khó nghe.

Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa, 10 giây, cút.”

“Tốt, đủ ngông cuồng. Giải trí Ức Châu chỉ là công ty mới mở, một chút căn cơ cũng không có, cậu ta đây cái gì? Cậu còn…”

Không đợi ông ta nói hết, Giang Nghĩa đứng dậy.

Một tiếng bụp rất lớn.

Giang Nghĩa cách chiếc bàn quét chân một cái, trực tiếp đá vào đầu của Từ Dương Thúc, đá ông ta xoay hai vòng trên không, ngã mạnh xuống đất, răng cửa bị gãy hai cái.

“Cậu, cậu dám đánh tôi sao?”

Giang Nghĩa hai tay đút túi quần: “Còn không cút thì tôi cho người khiêng ông ra.”

“Được, cậu ác!”

Từ Dương Thúc đứng dậy đi ra ngoài: “Giang Nghĩa, tôi nhớ cậu rồi.”

“Nghệ sĩ của giải trí Ức Châu đừng hòng livestream ở Đấu Sa.”

“Đao Thần? Quay về tôi sẽ khóa tài khoản live của ông ta!”

“Không phải chỉ là một đầu bếp quèn thôi sao? Không có lưu lượng hàng chục triệu của Đấu Sa tôi, cậu một bước cũng không đi được.”

“Trở về tôi sẽ tạo ra một lượng lớn Đao Thần, bóp chết các cậu…”

Giang Nghĩa bước lên một bước, Từ Dương Thúc tưởng rằng anh lại muốn đánh ông ta, bị dọa tới mức không dám nói nữa, quay đầu chạy.

Trình Đan Đình thở dài, đi tới nói: “Giang Nghĩa, anh không nên như vậy.”

“Không nên sao?”

“Cục tức này tuy xả rồi, nhưng phiền phức đằng sau càng lớn. Không có Đấu Sa, chúng ta khó lòng cất bước.”

Bình luận

Truyện đang đọc