CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 18: MỘT TRĂM CHIẾC LINCOLN

Ở ven bờ sông Tây, có một chiếc xe hơi màu đen đang chạy ở trên đường, người ngồi ở trong xe là Đinh Trung và Đinh Phong Thành.

Nhìn bờ sông tàn tạ sau khi được quy hoạch, Đinh Phong Thành vừa cười vừa nói: “Ông nội, ông nhìn đi, tất cả mọi thứ ở ven bờ sông Tây đều đã bị phá vỡ hết rồi, không chừa lại một mảnh giáp nào hết, buồn cười là Giang Nghĩa còn nói ngày hôm nay muốn tổ chức lễ cúng tế cho em trai của cậu ta, cũng không biết là ai cho cậu ta dũng khí nói khoác lác như thế này, chắc có lẽ là ngày hôm nay cậu ta còn không thể đi đến ven sông nữa là.”

Đinh Trung nhìn lướt qua, cười lạnh nói: “Sau này đừng có nhắc tới cái thằng Giang Nghĩa đó nữa, cháu đó, có rảnh thì học hỏi Văn Chương một ít đi, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng.”

“Cháu biết rồi, thưa ông nội.”

Xe chạy được một đoạn đường, Đinh Phong Thành đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Ông nội, ông nhìn kìa, sao lại có nhiều máy bay như thế?”

Đinh Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đúng là trên bầu trời có mười mấy chiếc máy bay trực thăng, đằng sau mỗi một chiếc đều có treo miếng vải trắng thật dài, giống như là đang cúng điếu cho ai đó.

“Chẳng lẽ là…”

Đinh Trung lắc đầu khinh thường cười cười, có làm như thế nào ông ta cũng không muốn nói ra cái tên làm cho ông ta cảm thấy chán ghét.

“Ông nội, ông xem cái đó là gì kìa?”

Đinh Trung nheo mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy mặt sông tách ra, có một con quái vật sắt thép to lớn chạy tới từ phía xa, một người con trai ngẩng đầu đứng ở trên mũi tàu.

Cơn gió thổi bay tóc anh, bốn chữ… tư thế hiên ngang.

Bóng người này rất quen.

Đinh Trung nhíu lông mày, nếu như chàng trai đó là người mà ông ta đang suy nghĩ, vậy thì chuyện có chút phiền toái rồi.

“Nhanh lái xe qua đó xem thử đi.”

“Dạ.”

Xe chạy vào trong khu phong tỏa, xe dừng lại ở một chỗ cách bờ sông khoảng chừng một trăm mét.

Đinh Trung và Đinh Phong Thành bước xuống xe quan sát.

Lần này, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng người con trai đang đứng ngẩng cao đầu ở trên đầu tàu, không phải là ai khác, đó chính là Giang Nghĩa, người đã bị bọn họ xem thường.

“Sao có thể?”

Một cảm giác kinh ngạc tản ra từ trong lòng của Đinh Trung, vốn dĩ ông ta tưởng là Giang Nghĩa chỉ đang nói phét, căn bản không có khả năng tổ chức buổi lễ cúng tế cho Giang Châu.

Ai có thể ngờ chẳng những Giang Nghĩa làm được, mà còn làm to như thế.

“Giang Nghĩa, rốt cuộc là cậu làm được bằng cách nào?” Đinh Trung rất tò mò, thậm chí ông ta có chút hối hận có lẽ là ngày hôm đó không nên cắt đứt quan hệ với Giang Nghĩa, ít nhất là không cần phải nói chuyện vô tình như thế.

Đinh Phong Thành trợn mắt há hốc mồm, có cả chục chiếc máy bay, tàu du lịch khổng lồ vẫn còn đang tiến hành lễ cúng tế vào thời điểm nhạy cảm như thế, cho dù là nhà họ Đinh cũng tuyệt đối không có bản lĩnh làm chuyện đó.

Nhưng mà Giang Nghĩa mà bọn họ xem thường đã thật sự làm được.

“Không… không phải là tôi hoa mắt đó chứ?”

Lúc này, nhóm người xung quanh đều xúm lại, ai nấy cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Cái này là nhân vật to lớn nào đang tế bái vậy?”

“Không biết nữa, nhưng mà có thể tạo ra hiện trường lớn như thế, chắc chắn không phải là người tầm thường.”

“Ngày hôm nay là thời gian quy hoạch cải tạo, nhân vật này lại không hề e ngại chút nào, ngang nhiên tổ chức lễ cúng tế bên bờ sông, thật lợi hại.”

Kinh ngạc nhất vẫn là Đinh Thu Huyền.

Có làm như thế nào cô cũng không ngờ tới ông chồng vô dụng trong lòng mình lại có bản lĩnh lớn như thế.

Nhìn chiếc tàu du lịch to lớn từ từ chạy tới, trong mắt của Đinh Thu Huyền đều là nước mắt.

Một lát sau, tàu du lịch to lớn dừng lại.

Giang Nghĩa bước xuống từ trên cầu thang, một đám người ở trên tàu đi xuống cùng anh, trong tay của mỗi người đều mang theo một bó hoa tươi.

Đám người xếp hoa tươi trước phần mộ, cung kính đứng đó.

Giang Nghĩa đi đến bên cạnh Đinh Thu Huyền, không nói một lời, đứng trước phần mộ cùng với cô.

Đinh Thu Huyền có cả một bụng câu hỏi muốn hỏi, nhưng mà hiển nhiên thời điểm này không thích hợp để đặt câu hỏi, cô yên lặng đứng ở bên cạnh Giang Nghĩa, cùng anh bái tế em trai.

Bỗng nhiên…

Có một chiếc xe việt dã chạy tới, phía sau còn có ba chiếc xe tải lớn.

Cạch cạch cạch!

Cửa xe đồng loạt được mở ra, những người đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí ở trong tay nhảy xuống khỏi chiếc xe, có khoảng bốn mươi tới năm mươi người.

Dẫn đầu là hai chú cháu Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh.

“Đang làm cái gì vậy?”

“Không biết nơi này là khu vực bị phong tỏa hả?”

“Tất cả cút đi hết cho tôi.”

Hà Du Vinh diễu võ dương oai hô hào, làm bầu không khí trang trọng bị phá vỡ.

Giang Nghĩa nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Hà Du Vinh: “Ngày hôm nay là ngày giỗ của em trai tôi, tôi không muốn phải đánh nhau, cút đi nhanh đi, hôm nào đó tôi sẽ từ từ tính sổ với các người.”

“Hôm nào? Tính sổ hả?”

Hà Du Vinh cười cười, chỉ chỉ mấy chục tên đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí ở trong tay: “Mở con mắt chó của mày mà nhìn đi, ngày hôm nay tao có mang theo người tới đây. Giang Nghĩa, mày lợi hại lắm, nhưng mà mày có thể một người đánh mười người, một người đánh hai mươi người, một người đánh ba mươi người được không?”

“Tao nói rõ cho mày biết, bọn tao đã tiếp nhận việc phá dỡ, ngày hôm nay không chỉ muốn đuổi bọn mày ra khỏi đây, tao còn muốn phá hủy cả mảnh đất này.”

“Nói đơn giản một chút, bọn tao đến đây để phá hủy phần mộ của Giang Châu.”

Hai tay của Giang Nghĩa nắm chặt lại với nhau, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, chưa có khi nào anh tức giận giống như hiện tại.

“Ngày hôm nay là sinh nhật của Châu, tôi vốn dĩ không muốn tức giận.”

“Nhưng mà cái đám khốn nạn các người cứ khăng khăng muốn tìm cái chết thì tôi cũng không có cách nào cả.”

Hà Diệc Nho đi tới, tháo cái kính râm xuống rồi thổi thổi: “Giang Nghĩa, đến lúc nào rồi mà cậu còn nói phét làm gì, ngày hôm nay cậu hết máy bay rồi lại tàu du lịch cỡ lớn, phô trương thanh thế quá đó, nhưng mà có tác dụng gì chứ? Chỉ có hai mươi người mà cũng muốn đấu với chúng tôi à?”

“Phô trương thanh thế sao?” Giang Nghĩa cười ha hả: “Có chuyện này tôi nghĩ chắc là ông đã hiểu sai rồi, những thứ này chẳng qua chỉ là món ăn khai vị mà thôi, lễ tế chân chính bây giờ vừa mới bắt đầu thôi.”

Vừa nói dứt lời, liền nghe thấy tiếng còi xe vọng lại từ phương xa.

Tiếp theo đó, những chiếc xe Lincoln màu đen nối đuôi nhau chạy vào khu phong tỏa.

Mười chiếc.

Ba mươi chiếc.

Năm mươi chiếc.

Một trăm chiếc.

Có hẳn một trăm chiếc Lincoln cực kỳ sang trọng chạy vào, tạo thành một vòng tròn vô cùng to lớn, chỉ dừng xe thôi mà phải mất gần một tiếng đồng hồ.

Nhìn thấy số lượng xe Lincoln nhiều như thế, Hà Diệc Nho theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt,.

Mỗi một chiếc xe đều có giá trị trên mười lăm tỷ, một trăm chiếc, giá trị vượt qua một nghìn năm trăm tỷ.

Nhiều xe sang trọng đậu ở đây, cho dù không làm gì, khí thế đó cũng có thể ép bạn không thể thở nổi.

Sau đó.

Từng chiếc xe lần lượt mở cửa ra, từng người từng người đàn ông mặc bộ vest đen bước ra từ trong xe.

Bọn họ giống như được tạc tượng trong một cái khuôn, ai nấy cũng đều cao lớn kiên nghị, đứng theo tư thế quân đội, động tác nhịp nhàng.

Thoạt nhìn, bọn họ là những người lính được huấn luyện thường niên.

Thiên Bình đứng bên tay trái Giang Nghĩa, dùng âm thanh vang dội hét lớn một tiếng.

“Cúi chào!”

Xoạt xoạt xoạt, hơn mấy trăm người lính đồng loạt đưa tay lên trán.

Khung cảnh rất long trọng.

Khí thế bao trùm.

Hà Diệc Nho bị cảnh tượng khí thế như vậy làm cho giật nảy cả mình, lòng bàn chân lảo đảo một cái, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hai chân không nhịn được mà run rẩy.

Giang Nghĩa đứng từ trên nhìn xuống.

“Hà Diệc Nho, ông cảm thấy người tôi mang đến đã đủ nhiều chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc