CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 188

Ông ta cười liên tục: “Còn được? khoác lác điên rồi hả? Biết tôi là ai không? Đội trưởng đội bơi bội của tỉnh —— Điền Dương. Tôi mỗi ngày đều ngụp lặn trong nước, kỹ thuật bơi lội đỉnh cao, nếu có thể cứu người, còn tới lượt cậu sao? Đừng thấy tiền sáng mắt, không biết tự lượng sức mình, cút ra phía sau đi, ở đây chỉ vướng chân vướng tay.”

Mọi người cũng nghĩ thế.

“Nói cũng đúng, sóng lớn như vậy, chỉ dựa vào sức người là không thể cứu được đứa nhỏ.”

“Đừng nói người bình thường như chúng ta, cho dù là đội trưởng Điền Dương mỗi ngày đều huấn luyện chuyên nghiệp cũng cứu không được.”

“Người ta là vận động viên chuyên nghiệp, ngay cả anh ta còn không cứu được, người khác càng không phải nói, vẫn nên kiên nhẫn chờ cảnh sát đến đi, đừng có vội đi tìm chết.”

Lúc này, lại có một cơn sóng lớn đánh tới, khiến đứa bé chìm xuống nước.

Thấy đứa nhỏ kiên trì không nổi nữa.

Giang Nghĩa không giải thích, lại một lần nữa đi về phía bờ sông.

“Uy, điên rồi sao không? Không nghe rõ lời tôi nói sao? Sóng lớn như vậy, đi xuống chỉ có chết!”

Điền Dương muốn kéo Giang Nghĩa lại, nhưng Giang Nghĩa lại tránh anh ta trong nháy mắt.

Phốc một tiếng, Giang Nghĩa lao xuống dòng sông và bơi về hướng đứa bé kia.

“Đồ điên, đồ điên, đồ điên muốn tiền không muốn mạng!” Điền Dương mắng to ở phía sau.

Những người xem khác cũng nhao nhao lắc đầu.

“Haizz, sức hấp dẫn của đồng tiền thật sự quá lớn, chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng có người giành làm!”

“Ha ha, theo tôi thấy thì là giành đi đầu thai mà thôi!”

“Nói không sai nha, sóng to gió lớn như thế, tôi thấy người trẻ tuổi kia không thể nào còn đi lên được rồi!”

Trong lúc đang nói chuyện, một làn sóng lớn lại nhào về phía Giang Nghĩa.

Trong nháy mắt, bóng dáng Giang Nghĩa hoàn toàn biến mất, không biết đã đi đâu.

Điền Dương ha ha cười lạnh: “Tôi đã nói cái gì rồi? Không cần phải khoe khoang, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mạng của mình cũng mất luôn!”

Khi mọi người ở đây đang than thở, bỗng nhiên, một người chỉ vào trong nước sông.

“Mọi người nhìn xem, đó là cái gì?”

Ánh mắt của mọi người tập trung lại, chỉ thấy một bóng dáng ló ra từ trong nước, bên cạnh vừa vặn xuất hiện một đứa bé, không phải Giang Nghĩa thì còn là ai?

Hoá ra vừa rồi không phải Giang Nghĩa bị sóng nước cuốn đi, mà là lặn xuống dưới sông.

Trong cơn sóng lớn như thế vẫn còn có thể lặn, đồng thời thời gian nín thở cũng đủ dài, kỹ thuật bơi lội của người đàn ông này thật sự đã đạt đến mức độ không thể tin nổi.

Đến ngay cả Điền Dương cũng trợn mắt há mồm nhìn.

Ông lão trên bờ đứng dậy, trong đôi mắt vốn đang tuyệt vọng lại bừng lên một tia hy vọng.

Chỉ thấy một tay Giang Nghĩa đang ôm đứa bé, một tay bơi lội, lấy tốc độ nhanh nhất bơi về phía bờ, trong lúc đó lại gặp phải hai cơn sóng lớn, nhưng Giang Nghĩa đều thuận lợi tránh được bằng cách lặn xuống.

Nỗ lực trong vài phút, Giang Nghĩa đã mang theo đứa bé bơi đến bên bờ, thuận lợi lên bờ.

Lúc này quần áo trên người Giang Nghĩa đã ướt sũng.

Bình luận

Truyện đang đọc