CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1500

Khi tới phút cuối cùng thì tới, Đường Văn Chương gân như lôi Đinh Nhị Tiến chạy vào trong!

Cuối cùng, vào thời khắc cuối cùng, gia đình Đinh Nhị Tiến đã tới trong hội trường, Đường Văn Chương nhìn đồng hồ, toát cả người mồ hôi lạnh, không ngừng th ở dốc.

Lúc này, Lâm Chí Cường dân người đi tới.

Đường Văn Chương lập tức đi tới: “Trưởng quan Lâm, người của nhà họ Đinh đã mời tới rồi.”

Lâm Chí Cường gật đầu: “Được rồi, anh có thể đi rồi, phía trên đã cắt chức của anh, từ ngày mai thì anh tìm công việc mới mà làm đi.”

Trong lòng Đường Văn Chương kêu khổ, nhưng lại có cách gì chứ?

Có thể giữ được mạng coi như không tồi rồi.

Nhưng anh ta vấn không cam tâm mà hỏi: “Trưởng quan Lâm, tôi vẫn không hiểu, tại sao tổng phụ trách lại vì người của nhà họ Đinh mà trở mặt với tôi? Tôi nói thế nào cũng là phó thống soái của Đông Vực, không có lý do!”

“Muốn biết tại sao không?”

“Muốn!”

“Được.” Lâm Chí Cường chỉ vào chỗ ngồi ở cách đó không ra: “Anh hãy ngồi ở chỗ anh nên ngồi, đợi khi tổng phụ trách lên sân khấu phát biểu thì anh cái gì cũng sẽ hiểu.”

“Á? Thật sao?”

Lâm Chí Cường lạnh lùng nhìn anh ta, không thèm để tâm, đi về phía gia đình Đinh Nhị Tiến.

Đường Văn Chương nghiến răng, lẩm bẩm: “Chết cũng phải chết rõ ràng, mình ngược lại muốn biết, tổng phụ trách có quan hệ gì với nhà họ Đinh, dựa vào đâu vì nhà họ Đinh mà cắt chức của mình!”

Anh ta tức tối ngồi ở vị trí vốn anh ta nên ngồi, đợi buổi lễ lần này chính thức bắt đầu.

Bên kia Lâm Chí Cường đi tới trước mặt Đinh Nhị Tiến, chắp tay chào: “Chào chú Đinh.”

Đinh Nhị Tiến bị dọa giật mình, đây là người đại diện của tổng phụ trách, quyền Cao chức trọng, vậy mà lại khách sáo với ông ta như vậy, thật sự là có chút được sủng mà đâm lo sợ.

Ông ta vội vàng đáp lẽ: “Chào trưởng quan Lâm.

Lâm Chí Cường nói: “Thật là xin lỗi, bởi vì sự thiếu sót của cháu, hại 4 người đến cục cảnh sát một vòng, xin hãy lượng thứ.”

“Nào dám nào dám, chuyện này không trách cậu.

Định Nhị Tiến đâu dám trách tội Lâm Chí Cường? Hơn nữa nhìn tình hình, còn là Lâm Chí Cường kéo bọn họ ra khỏi cục cảnh sát, bọn họ phải cảm ơn Lâm Chí Cường.

Trong lúc nói chuyện, tiếng chuông bên ngoài vang lên.

Còn 15 phút nữa là diễn ra buổi đại lễ, cấm bất cứ ai ra vào, cửa lớn phong tỏa, tất cả mọi người đều đi tới chỗ mình nên ngồi.

Khách mời, phóng viên, cảnh sát, tất cả đều dựa vào sự sắp xếp của các ban ngành mà ở vị trí của mình.

Lâm Chí Cường nói với Đinh Nhị Tiến: “Chú Đinh, đại lễ sắp bắt đầu rồi, bốn vị mau vào ngồi xuống đi.”

“Ặc ặc ặc, phải.”

Đinh Nhị Tiến nhìn hội trường, sững người, tất cả vị trí đều có người ngồi, bốn người bọn họ không có chỗ ngồi!

Trên thiệp mời cũng không có viết chỗ ngồi của bọn họ.

“Cái này… chúng tôi nên ngồi ở đâu?” Định Nhị Tiến hoảng thần.

Bình luận

Truyện đang đọc