CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1392

“Không chỉ như vậy, khoảng thời gian này, nhà họ Đinh chúng em có thể cầm cự được, tất cả đều là công lao của một người là anh.”

“Em, ba mẹ, ông nội, anh hai. Anh đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều, mang tới cảm giác hạnh phúc và an toàn cho mọi người.”

“Cũng vì như vậy, chúng em đều coi là lẽ thường tình.”

“Chúng em đều quá ỷ lại vào anh, không có anh, chúng em cũng không biết sống như thế nào, nói ra thì thật là nực cười.”

“Chồng, xin lỗi, từ trước đến nay chúng em đều chỉ biết nhận, không biết cho đi, để tất cả áp lực cho anh gánh, phớt lờ cảm nhận của anh.”

“Anh nhất định rất mệt nhỉ?”

Có vợ như vậy, chồng còn cầu gì nữa?

Giang Nghĩa quả thật rất mệt, nhưng có người vợ như Đinh Thu Huyền ở bên cạnh, có mệt nữa cũng cảm thấy ngọt ngào.

Anh ôm lấy Đinh Thu Huyền.

“Vợ.”

“Hửm?”

“Nếu anh từ bỏ tất cả, quay lại thân phận của người bình thường, em vẫn ở bên anh chứ?”

Đây thật ra là chất vấn của linh hồn.

Đinh Thu Huyền khẽ mỉm cười, nhìn anh: “Khi anh vừa quay về nghèo rớt mồng tơi, em có từng rời xa anh chưa? Năm năm nay anh ở bên ngoài làm lính, em một mình thủ tiết, em có từng muốn ly hôn không?”

Câu trả lời của cô rất hoàn mỹ.

Giang Nghĩa ôm Đinh Thu Huyền càng chặt hơn.

Lúc này, điện thoại của Giang Nghĩa rung lên, rút ra xem, là một tin nhắn: Đã tra rõ thân phận của mục tiêu, mau chóng trả lời.

Là đội trưởng đội cảnh sát – Tạ Mạnh Trí gửi.

Xem ra phía ba con nhà họ Thạch đã có tiến triển.

Giang Nghĩa thở dài: “Xem ra muốn nghỉ ngơi vẫn phải đợi một khoảng thời gian nữa, ít nhất phải xử lý xong những việc trong tay mới được.”

Anh cất điện thoại đi, nói: “Anh có việc rất quan trọng phải làm, anh đi một chuyến.”

“Là chuyện của công ty sao?”

“Không phải.”

“Đó là cái gì?”

“Ờm…”

Giang Nghĩa cũng không biết nên mở miệng thế nào với Đinh Thu Huyền.

Nhìn thấy dáng vẻ băn khoăn của Giang Nghĩa, Đinh Thu Huyền nói: “Anh không tiện nói thì không cần nói, chồng, anh chú ý an toàn.”

“Ừ.”

Bình luận

Truyện đang đọc