CHIẾN THẦN TU LA

Chương 300

Chàng trai trẻ tuổi lắc chiếc quạt của mình và đi đến trước mặt Nhiếp Tranh, cất chiếc quạt lại và cúi chào.

“Vãn bối Hoàng Diệu Lương, đến từ nhà hàng Thủy Tỉnh, vãn bối xin chào tiền bối Đao Thần.”

Nhà hàng Thủy Tỉnh là nhà hàng hạng nhất nổi tiếng ở quận Giang Nam. Món ăn Tứ Xuyên của họ khá chính thống. Ai ai cũng nói muốn ăn món ăn Tứ Xuyên, phải đến nhà hàng Thủy Tinh ‘.

Như vậy cũng đủ thấy thế mạnh của nhà hàng Thủy Tinh.

Hoàng Diệu Lương, con trai thứ hai của chủ nhà hàng Thủy Tinh, đã học đủ mọi kỹ năng nấu nướng từ khi còn nhỏ, và kỹ năng nấu nướng của cậu ta cũng khá tuyệt vời.

Nhiếp Tranh khẽ cau mày hỏi: “Người của nhà hàng Thủy Tinh đến chỗ tôi để làm gì?

Hoàng Diệu Lương cười và nói, “Nói thật, vãn bối xem các chương trình nấu ăn của tiền bối mỗi ngày, tôi rất khâm phục kỹ năng nấu nướng tuyệt vời của ông. Vì vậy, tôi đặc biệt trưng cầu ý kiến của ba tôi và ba tôi đã đồng ý tôi bái sư học nghề với ông.!”“

Bái sư học nghề?

Câu hai của nhà hàng Thủy Tinh, muốn học nghề với một quán ăn ven đường?

Nhiếp Tranh mỉm cười, nói: “Tôi không nhận học trò, chỉ thuê trợ lý.”

Hoàng Diệu Lương nói: “Không sao, tôi nguyện ý làm trợ lý.”

“Vậy thì cậu có thể đợi ở bên kia một lát.

Đến sau xếp sau, có người đến trước cậu, †ôi phải phỏng vấn cô ta trước. “

Hoàng Diệu Lương sững sờ.

Tình huống gì vậy?

Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh ta nhường người ta, đâu ra đạo lý anh ta phải chờ đợi người khác? Huống chỉ là đợi một con câm không quyền không thế.

Hoàng Diệu Lương không đổi sắc mặt: “Ngài Nhiếp, tôi nghĩ là ngài không cần việc gì phải phỏng vấn người khác nữa đâu?”

“Kiểu đầu bếp không chính hiệu không biết †ừ đâu chạy ra đây, vốn không được huấn luyện bài bản có hệ thống, không được trong nhà bồi dưỡng hun đúc, sao có thể làm trợ lý cho ngài được?”

“Huống chỉ cô ta còn là người câm.”

Lời này khiến Nhiếp Tranh khá khó chịu.

Ông ta nhăn mày nói: “Đầu bếp không chính hiệu thì sao? Tôi cũng là đầu bếp không chính hiệu, bị câm thì không thể làm đầu bếp sao? Vậy tàn phế như tôi đây chẳng lẽ cũng không có tư cách làm đầu bếp?”

Những câu hỏi đáp trả khiến Hoàng Diệu Lương không biết trả lời làm sao.

“Ơ… không phải tôi nhằm vào ngài.”

Bà lão kéo Ngải Hà qua một bên, chủ động nói: “Ngài Nhiếp đừng giận, chúng tôi chỉ là dân thường, xếp hàng phía sau là được, không vội.”

Nhiếp Tranh thở dài một hơi.

“Cũng được, không cần nói nhiều lời thừa làm chỉ.”

“| Nếu mấy người đã đến phỏng vấn làm trợ lý, vậy đi thẳng vào khâu kiểm tra đánh giá vậy.”

“Hai người các người tự mình đi sau bếp làm một món ăn sở trường, để tôi coi tài nghệ của hai người, Hoàng Diệu Lương, cậu trước đi.”

Hoàng Diệu Lương vén tay áo: “Làm ngày đây!”

Bình luận

Truyện đang đọc