CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1253

Vừa nói, người thợ lớn tuổi gần như khóc lên.

Tô Tín Lượng nghe xong thì giận sôi máu.

Khóe mắt ông ta muốn nứt ra, cố nén giận hỏi: “Viên đá thô ông chiếm đâu rồi?”

Người thợ già lập tức móc một cái túi từ trong ngực ra, mở ra, bên trong là một viên đế vương lục.

“Chủ tịch ngài xem, đây là đá thô Giang Nghĩa chọn, giám đốc Hầu cho tôi xem như phí bịt miệng, nhưng tôi không dám bán đi, tôi thật sự nhát gan, không dám làm việc trái lương tâm.”

Tô Tín Lượng nhận lấy cái túi: “Được rồi, chuyện này tôi đã biết, việc này trách nhiệm chính không phải là ông, nhưng ông biết chuyện mà không báo lại cũng có trách nhiệm nhất định, xong việc tôi sẽ xử lý ông sau!”

Nói xong, Tô Tín Lượng xoay người rời đi.

Không đến năm phút, ông ta xông thẳng vào văn phòng của Hầu Dương, nhìn thấy Hầu Dương và thư ký đang ngồi gần nhau, không biết đang bàn chuyện gì.

Thấy Tô Tín Lượng đi vào, hai người lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Chủ tịch, sao ngài lại tới đây? Có chuyện gì c ần sai bảo sao?” Hầu Dương tủm tỉm cười nói.

Tô Tín Lượng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lãnh đạm.

Nhìn thấy bộ dạng này của Ông ta, Hầu Dương nhạy bén cảm thấy sự việc không đúng, khẽ nhíu mày.

Quả nhiên, Tô Tín Lượng chậm rãi đi tới, câu đầu tiên đã nói: “Hầu Dương, được lắm, đi theo tôi hai mươi năm, cánh cứng rồi, dám chống lại tôi.”

Hầu Dương nhếch môi, cười lạnh: “Chủ tịch, sao ngài lại đùa giỡn với tôi như vậy chứ? Cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám chống lại ngài.”

“Không dám?”

“Thật sự không dám!”

Tôn Tín Lượng quát to một tiếng, vứt viên đế vương lục còn ở trong túi lên bàn.

“Vậy cậu giải thích cho tôi nghe, đây là chuyện gì?!”

Nhìn thấy viên đế vương lục trên bàn, nhìn dáng vẻ tức giận của Tô Tín Lượng, Hầu Dương là người lanh lợi, tự nhiên nhận ra đây là chuyện gì.

Ông ta thu lại nụ cười, gật gật đầu: “Được, xem ra ông đã biết, tôi cũng không gạt ông nữa, chuyện này là tôi làm.”

Tô Tín Lượng suýt chút nữa giận đến ngất đi, cấp dưới chính mình khổ khổ sở sở bồi dưỡng hai mươi năm, thế mà dám đâm sau lưng ông ta một dao, điều này khiến ông ta sao có thể chịu được chứ?

“Cậu, cậu vì sao lại làm như vậy?” Tô Tín Lượng tức đến nỗi nói năng cũng không bình thường.

Hầu Dương không có chút sợ hãi nào cả, trực tiếp ngồi xuống, còn vắt chéo chân: “Chủ tịch, tôi cũng đi theo ông hai mươi năm, cực cực khổ khổ dốc sức mới leo được lên vị trí giám đốc thu mua hôm nay.”

“Kết quả thì sao?”

“Giang Nghĩa kia nhanh chóng đã lên làm giám đốc thu mua trên danh nghĩa, cậu ta mới vào ngành mấy tháng, dựa vào cái gì chứ?”

“Có cậu ta che trước mặt tôi, sao tôi có thể kiếm tiền, cho nên có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc