CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1437

Nói xong, anh ta bước lên muốn nắm lấy cánh tay của Giang Nghĩa, bộ dạng có vẻ như là bình thường bắt nạt người khác đã quen, căn bản không tôn trọng ai, chuẩn bị kéo Giang Nghĩa đi.

Nhưng hiển nhiên là anh ta không để ý đến sức chiến đấu của Giang Nghĩa.

Đã lâu lắm rồi không đánh nhau, điều này cũng không có nghĩa là Giang Nghĩa sẽ không đánh nhau.

Không đợi tay của anh ta đưa tới, Giang Nghĩa đã nâng chân lên nhấc chân rất cao, trực tiếp đá vào cằm của anh ta.

Người đàn ông cao to vạm vỡ bị đá một cái, cả người bay thẳng ra bên ngoài, bịch một tiếng ngã cái rầm xuống đất, đập đầu vào chân ghế.

Trong nháy mắt máu tươi tuôn ra rồi ngất đi.

Giang Nghĩa vô cảm ngồi yên tại chỗ, trong tay bưng tách trà giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Chẳng mấy chốc lại có người đến.

Lần này, bước vào là một lão giả tóc trắng bạc phơ, mặc trên người bộ áo vải, trông có vẻ không phải là người bình thường.

Lão giả nhìn người đàn ông cao to dưới đất, vuốt chòm râu: “Thân thủ tốt đó.”

Giang Nghĩa liếc nhìn ông ta: “Hình như là chúng ta không quen nhau?”

“Không quen.”

“Vậy là ông có thể đi rồi, ngày hôm nay tôi còn có tiệc, không mời.”

Lão giả cười lạnh: “Tôi không quan tâm ngày hôm nay cậu mời ai, chắc chắn bữa tiệc sẽ không được tổ chức, cậu nhất định phải đi với tôi một chuyến.”

Giang Nghĩa khá ngạc nhiên: “Khẩu khí của ông lớn đó.”

Lão giả ngẩng đầu lên, nói một cách vô cùng mỉa mai: “Khẩu khí lớn hả, haha, lời nói của người nhà họ Triệu cũng được coi là khẩu khí lớn à?”

Nhà họ Triệu

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày: “Là nhà họ Triệu nào?”

“Còn có nhà họ Triệu nào nữa?”

Lão giả khinh bỉ nhìn Giang Nghĩa: “Sao vậy, chẳng lẽ ngay cả nhà họ Triệu ở thủ đô mà cậu cũng không biết à?”

Nhà họ Triệu ở thủ đô?

Ha ha, Giang Nghĩa không những không tức giận mà còn cười, không ngờ là mình còn chọc phải một người ghê gớm như thế.

Anh hỏi: “Nhà họ Triệu ở thủ đô xa xôi có liên quan gì với khu Giang Nam?”

Lão giả cười lạnh: “Đây là chuyện mà cậu cần quan tâm à, thế lực nhà họ Triệu trải rộng khắp thiên hạ. Ở khu Giang Nam, có vài người thì có gì mà đáng để ngạc nhiên?”

Đúng là không có gì để ngạc nhiên.

Dựa vào mạng lưới quan hệ khổng lồ của nhà họ Triệu ở thủ đô, có người ở khu Giang Nam cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Chỉ là…

Giang Nghĩa tò mò hỏi: “Hình như là tôi và nhà họ Triệu không hề có chút liên quan gì với nhau, tại sao người nhà họ Triệu đột nhiên lại đến tìm tôi, hơn nữa còn là người đến có ý xấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc